"An An! An An!"
An An mở mắt ra thấy tiểu Vũ nhìn mình với ánh mắt đầy lo lắng.
"Lại mơ thấy ác mộng à?"
"Ừ"
Nghe vậy tiểu Vũ cũng không nói gì thêm, chỉ đem một phần ăn sáng để trên bàn rồi bảo An An rời giường. Sau tai nạn, An An luôn mơ thấy ác mộng. Bác sỹ bảo là di chứng sau vụ tai nạn cùng với nỗi đau mất người thân khiến bệnh nhân bị stress.
"An An, đó chỉ là mộng, cậu cứ xem đó như một bộ phim thôi, đừng xem là thực". Ban đầu tiểu Vũ nghe cô bạn thân kể về giấc mộng, cô chỉ thấy hứng thú, nhưng càng ngày cô càng thấy lo lắng. An An bắt đầu có chứng hoan tưởng về đứa bé kia, luôn tin rằng đứa bé thực sự tồn tại. Tiểu Vũ vẫn tìm cách giải tỏa tâm lý cho An An nhưng mọi cách đều vô dụng, kể cả khi cô cho An An uống thuốc ngủ vẫn vô dụng, đứa bé kia hằng đêm vẫn vào giấc mộng của An An. Tiểu Vũ chỉ có thể mỗi sáng đánh thức An An ra khỏi ác mộng.
-----------+++++++++++-----------
Đi trên đường đá sỏi, An An thấy bản thân đã rời khỏi quỹ đạo cuộc sống. Nhìn dòng người hối hả ngược xuôi, đã bao lâu cô từng như họ, tất bật việc siêu thị, việc học hành, chăm sóc em, chơi thể thao, dạo phố cùng tiểu Vũ...đó mới chân chính là sống.
Mãi suy nghĩ nên An An không phát hiện mọi vật xung quanh đã ngừng lại, đường phố đang ồn ào bỗng dưng im bặt, mọi thứ tĩnh lặng đến khả nghi. Khi An An nhận ra điều bất thường thì đã có một bà lão người phương đông ngồi cùng băng ghế với cô. Bà lão đưa một ánh mắt kỳ quái nhìn An An.
"Bé con không thấy gì lạ sao?"
"Cháu đã 29 tuổi rồi". An An đáp lại bà lão.
"Đó không phải trọng điểm ta hỏi cháu". Bà lão bất đắc dĩ nói với An An.
Đợi hồi lâu vẫn không thấy An An trả lời, bà lão thở dài vô lực nói:"cháu cho rằng mình đang hoan tưởng phải không?".
Vẫn không có câu trả lời. Hết cách, bà lão đành lấy chiếc vòng trên tay mình đeo vào tay An An. Chiếc vòng lúc đầu rất rộng nhưng vào tay An An, nó thu nhỏ lại rồi dừng lại cho vừa kích cỡ của tay. Bà lão xoa đầu An An rồi từ tốn nói:
"Đây là bảo vật của bà, bà tặng cho cháu sau này sẽ có chỗ dùng. Nếu cháu nghĩ đây không là thật, cháu có thể hỏi cô bạn thân của cháu có thấy chiếc vòng này không?nếu có gì kỳ lạ xảy ra, cháu cứ đến đây tìm bà".
Đường phố khôi phục lại ồn ào khi lời bà lão vừa dứt. Bên cạnh bà lão đã biến mất chỉ còn lại chiếc vòng màu xanh biếc chứng thực bà lão có tồn tại. An An rất bối rối, chẵn lẽ chứng hoan tưởng của mình nặng đến mức này rồi? Cô không suy nghĩ nữa, vội vàng về nhà, giờ này chắc tiểu Vũ đã về nấu cơm rồi, cô muốn tiểu Vũ giúp cô xem chiếc vòng có thực là tồn tại hay chỉ là ảo tưởng của cô.
Vừa đến cửa, trông thấy tiểu Vũ đang mang rác đi đổ, An An chưa kịp lên tiếng, tiểu Vũ đã xuýt xoa: "oa! Cậu mua chiếc vòng ở đâu vậy?rất hợp với cậu". Nói xong còn lờm nguýt An An như muốn nói "giỏi lắm! Đi mua sắm không gọi ta một tiếng"
Làm sao An An không hiểu cái lờm nguýt đó, cô chỉ cảm thấy buồn cười cô bạn thân, sắp lấy chồng rồi mà tính y như trẻ con. An An không yếu thế đáp trả lại: " chiếc vòng này so với chiếc nhẫn đính hôn mấy kara vẫn còn kém lắm a".
"Được lắm! ". Tiểu Vũ giận dỗi rồi quăng luôn bao rác cho An An đi đổ. Tiểu Vũ bên ngoài thì giận dỗi nhưng thực ra cô rất vui vẻ, từ lúc tiểu Nhiên chết đã được 4 năm, An An sống vật vờ như một cái xác không hồn, khó khăn lắm mới có chút khởi sắc nên tiểu Vũ muốn ăn mừng. Quyết định xong, tiểu Vũ đi vào bếp làm thêm đồ ăn, ý định chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn.
Gia đình của An An và tiểu Vũ mặc dù sống ở Mỹ nhưng khẩu vị ăn uống thiên về món ăn phương đông, thỉnh thoảng mới có vài món ăn tây. Trên bàn ăn, bốn món mặn, hai món chay. Gà hầm nấm, thịt bò nướng cay, giò hầm măng khoai tây, cá trích hấp, cải xào chấm tương ớt, dưa ngâm dấm. Cả bàn tiệc toàn món An An thích.
"Chờ lát, mình lấy vài lon bia nhấm nháp". Nói xong tiểu Vũ quay đi lấy bia trong tủ lạnh.
Còn lại An An đang thèm nhỏ dãi nhìn món ăn. "Nếu có thể lúc nào cũng ăn như vậy thực quá tốt, tiểu Vũ keo kiệt hạn chế mấy món cay mà cô thích để bảo vệ dạ dày của cô. Nếu có thể giấu mấy món cay này vào đâu đó rồi ăn dần thì tốt biết mấy". An An si mê nhìn mấy món ăn trên bàn, bỗng chốc, tất cả món ăn trên bàn đều biến mất. An An cả kinh, cuống quýt đi xung quanh tìm kiếm, bất chợt nhớ ra điều gì, cô nhìn chăm chăm vào chiếc vòng ngọc trên tay cứ như nó sẽ cho cô trả lời vậy. Nghĩ đến mấy món ăn mà cô rầu rĩ, nhỏ tiểu Vũ sẽ cho là cô ăn vụng mất.
Tiểu Vũ trên tay cầm 4 lon bia đi về phía An An. An An bối rối che trước bàn ăn, bộ dạng như mèo bị bắt gặp ăn vụn khiến tiểu Vũ bật cười.
"Sao vây? Mới đây mà đã không chờ được rồi sao? Nhìn bộ dạng cậu ai không biết còn bảo cậu tham ăn đó".
An An không còn cách nào khác nên đành phải lùi lại nhường đường cho tiểu Vũ. Nhưng khi cô quay lại thì trợn tròn mắt, trên bàn, các món ăn vẫn nghi ngút khói như mời gọi thực khách sủng ái chúng. Chuyện này là sao? Cô lại ảo giác a? An An cười gượng hai tiếng rồi không nói gì cả, có lẽ ngày mai nên đến công viên gặp lại bà lão thôi.
----------+++++++------------
Gió thu thổi tóc An An như chơi đùa, như trêu chọc An An phải chơi với nó. Khí trời khá lạnh nhưng trong không khí an lành của buổi sáng rất dễ chịu. Tâm tình An An rất tốt, cô vuốt ve chiếc vòng ngọc. Chiếc vòng cho cô cảm giác rất thần bí. Từ lúc nhận nó từ tay bà lão, cô luôn cảm giác một sức mạnh hút cô vào đó, nhưng khi cô kháng cự thì nó dừng lại, cứ như một vật cưng có linh tính rất biết nghe lời chủ vậy. Suy nghĩ của cô dừng lại khi mọi vật xung quanh dừng lại yên tĩnh một cách quen thuộc. Bà lão lại xuất hiện, nhưng lần này không thảnh thơi như lần đầu nữa. Bà lão mặc bộ quần áo mới nhưng lại lấm lem bùn đất. Rõ ràng hôm nay đâu có mưa, cả thành phố toàn là đường xi măng lộ nhựa lấy đâu ra bùn lầy mà trông bà lão chật vật như vậy? Tuy tò mò nhưng An An vẫn nhớ câu chuyện về chiếc hộp pandora, tò mò có thể gây chết người a. Bà lão cũng nhận ra mình thất thố nên chỉ cười trừ rồi ngồi xuống cùng băng ghế đá với An An. Bà lão nói: "ta biết con muốn hỏi điều gì. Nói thì dài dòng, chi bằng ta cho con nhìn sẽ rõ hơn".
Bà lão hướng dẫn An An tạo ý niệm để tiến vào không gian trong chiếc vòng. An An há hốc mồm kinh ngac nhìn không gian mới lạ. Không gian rộng khoảng 10 mẫu đất. Cả không gian không có gì cả ngoại trừ một hồ nước và hai con suối. Con suối đầu trên thì nằm đơn độc nhưng nước suối rất kỳ lạ, cả con suối không có một giọt nước mà chỉ toàn là khói trắng dày đặc. Làn khói trắng như có lực hấp dẫn chỉ lượn quanh con suối không thoát ra được. Con suối còn lại thì thông với hồ nước phía trước. Hồ nước và con suối phía dưới thì chứa nước bình thường, nước trong vắt nhưng vẫn có điều kỳ lạ. Tuy thông nhau nhưng nhiệt độ nước lại khác nhau. Nếu hồ có dòng nước mát lạnh thì con suối y như một suối nước nóng. An An có thể thấy được khói bốc lên nhè nhẹ trên mặt suối.
Tham quan khắp không gian với di chuyển bằng ý niệm, An An cảm nhận mình có thể kiểm soát hết không gian, đây chính là lý do vì sao khi mới bước vào không gian cô đã biết độ rộng sâu của nó.
Theo lời bà lão thì không gian này không thể gieo trồng thứ gì cả cũng như không thể nuôi bất kỳ con gì. Nếu mang vật sống vào thì chúng sẽ hôn mê bất tỉnh cho đến khi mang chúng ra ngoài, chúng sẽ hoạt động bình thường lại. Không trồng trọt hay chăn nuôi được nhưng không gian có thể trữ đồ, giữ thực phẩm tươi ngon như lúc mang vào. Ngoài ra, trong không gian có thể hồi phục lại sức khỏe sau mỗi lần mệt nhọc, thậm chí là bị thương, khả năng lành vết thương nhanh hơn bên ngoài nhiều lần. Ngoài chủ nhân thực sự của không gian ra thì bất cứ vật sống nào kể cả con người vào không gian đều ở trạng thái hôn mê.
Con suối khói mà bà lão gọi là linh tuyền thì lại có tác dụng tẩy cân phạt thủy, thay đổi gân cốt, da thịt con người trở nên cứng cáp hơn mặc dù nhìn bề ngoài không hề thay đổi gì. Linh tuyền có thể tắm hoặc uống nhưng không thể quá lạm dụng nếu không sẽ bạo phát chết. Cái này An An có thể hiểu, phàm việc gì lạm dụng quá sẽ không tốt.
Con suối nước nóng có tác dụng y như tên gọi của nó: giúp lưu thông máu huyết, giải trừ mệt mỏi và cả tác dụng dưỡng nhan mà phụ nữ thích nhất, nếu pha thêm linh tuyền thủy thì tác dụng tăng gấp đôi.
Hồ nước thông với suối nước nóng có tác dụng khử độc, tẩy sạch vết bẩn trên cơ thể và đồ vật. Có hồ nước này, về sau không cần làm việc nhà nữa rồi, cứ quăng hết vào hồ rồi vớt lên là xong, thêm việc chủ nhân có thể thay đổi nhiệt độ trong không gian thì sau này máy giặt cũng thành phế thải luôn. Nghĩ như vậy cô nàng lại yy trong lòng.
Hiểu được tác dụng của không gian, An An quay lại nhìn bà lão chờ bà tiếp tục nói. Trên đời làm gì có cái bánh thơm nào miễn phí. Bà lão chắc chắn có việc nhờ vả, hơn nưa lại là việc hung hiểm, cực khổ nữa là khác, nếu không sao lại chuẩn bị chu đáo như thế làm gì?
Bà cụ e hèm hắng giọng giải thích. "Cháu vẫn còn nhớ đứa bé hằng đêm vẫn mơ thấy không?". Chờ cho An An hết kinh ngạc, bà lão trầm thấp nói:
"Lẽ ra dòng thời gian vốn ổn định nhưng có kẻ không an phận nghịch đạo luân hồi, nghĩ bản thân mình dục lửa trọng sinh thì có thể trái thiên mệnh. Nào đâu biết rằng nhân quả luân hồi, ác có ác báo. Việc mà ta nhờ cháu làm chính là bảo vệ đứa bé kia, ngăn chặn Thiên Vũ hoàng triều bị hủy diệt, phá bỏ âm mưu thống nhất thập quốc ở Minh Hoàng đại lục".
An An không nói gì cho tới khi tiêu hóa hết thông tin mà bà lão nói mới nhận ra mình bị giao nhiệm vụ không khả thi chút nào. Nói đùa sao. Tuy có chiếc vòng không gian trợ giúp cùng lắm thì cô không bị đói chết ở cổ đại thôi, chứ làm mấy việc vĩ đại như lời bà lão thì cô không có tài năng đó. Nếu nói nhiệm vụ chăm sóc đứa bé thì cô còn làm được, dù sao cô cũng có một đứa em. Việc quốc gia đại sự liên quan quái gì đến cô, cô không có khả năng mà cũng không rảnh bận tâm. Qua mấy bộ phim truyền hình cô ghét nhất là hoàng đế, vừa bạc tình, vừa ích kỉ lại tư lợi. Liên quan đến hoàng đế sẽ có một đống rắc rối lớn nhỏ, cô mới không ngu mà dính vào. Uh, nếu cho cô dạy đứa bé đó, cô sẽ hun đút tư tưởng tránh xa hoàng quyền cho nó, sẽ cho nó thấy cuộc sống tự do hạnh phúc biết nhường nào a.
"Cháu sẽ làm được, chỉ cần đừng rời xa đứa bé đó, mọi việc sẽ ổn thỏa". Bà lão như đọc được ý nghĩ của An An, liền đưa ra lời lẽ thuyết phục.
An An vừa gật đầu vừa đáp: "uh, với thêm điều kiện cháu vẫn còn mạng để bảo vệ nó".
Nhớ lại những cảnh trong mơ, đứa bé kia không biết trãi qua bao nhiêu cuộc ám sát. Mặc dù có hộ vệ và ám vệ theo sát nhưng cũng nhiều lần trãi qua hung hiểm, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nhịn đói chịu rét mướt thì thường như cơm bữa. Cô có thể giúp bé tránh đói khát nhưng làm sao giúp bé tránh đuổi giết? Đứa bé không thể ở mãi trong không gian lánh nạn được, huống chi nó cần hoạt động để trưởng thành. Vẫn là đòi thêm lợi ích, ví dụ như công phu hộ thân hay đại loại như vậy đi. An An nói thêm yêu cầu của mình, chỉ thấy khóe miệng bà lão không ngừng co giật.
"Võ công của ta chỉ dành cho người tu tiên thôi, cháu có học cũng vô dụng". Ngừng chốc lát, thấy vẻ mặt của An An trở nên khó coi mới nói tiếp:" tuy không thể truyền thụ võ công nhưng ta có thể giúp cháu tìm thuốc