Đã mấy ngày nay, trong An Bình trấn một mảnh vui vẻ. Tại đây vốn chỉ là trấn nhỏ, các nhân vật lớn đi qua đây, từ quan viên triều đình đến các vị hiệp khách có tiếng tăm trên giang hồ cũng chẳng buồn ghé vào. Trấn thì quá nhỏ lại nghèo nàn lạc hậu, tại đây nếu có thể mua được một cân thịt đã là vấn đề nan giải. Người dân đa phần là nghèo đói, bữa ăn chủ yếu là cơm độn với rau dại, có nhà quanh năm suốt tháng vào rừng đào củ rau dại ăn qua bữa. Chính vì thế, số lượng ăn mày ngày càng đông đúc, quan phủ cũng không kiểm soát hết nên đành mặc kệ.
Trở lại chuyện vui của trấn. Tháng trước, không biết từ đâu xuất hiện lão già mù kể chuyện tại tửu lâu duy nhất của trấn. Lão già tuy mù nhưng kể chuyện rất hay, từ chuyện vui tại đệ nhất đông kinh đến chuyện giang hồ nghĩa sĩ, từ chuyện trên trời dưới đất lão đều nhất nhất kể. Chuyện của lão thu hút hầu hết dân trấn, kể cả bọn ăn mày của trấn. Trong đám khất cái có một tiểu tử lắng nghe chăm chú nhất. Tiểu khất cái chỉ độ khoảng 5 tuổi, cũng ốm o gầy gò như bọn khất cái trong đám, nhưng điều khác lạ là hành vi cử chỉ của tiểu khất cái. Mỗi khi tiểu nhị trong tửu lâu bưng món ăn ra cho viễn khách sẽ có những cặp mắt láo liên nhìn chăm chăm vào, chực chờ khách ăn xong sẽ tranh đoạt thức ăn dư thừa. Chỉ có tiểu khất cái vẫn giữ thái độ bình tĩnh chăm chú lắng nghe lão già kể chuyện.
Tiểu khất cái mặc dù gầy như que củi nhưng bù lại đôi mắt rất ấm áp, trong sáng, hắc bạch phân minh. Đúng vậy, tiểu khất cái kia chính là cơ thể hiện tại của An An. Ban đầu khi nhận ra bản thân mình chỉ là một oa nhi khoảng bốn hay năm tuổi gì đó, trí nhớ chỉ dừng lại hình ảnh một vị phụ nhân vứt cái xác ốm đói là nàng đây bên lề đường.
Đứa bé chỉ mới 4-5 tuổi lại đang sốt cao, bị vứt xuống đường không thương tiếc. Sử dụng một chút hơi tàn, An An cố gắng không để mất đi ý thức, dùng ý niệm vào không gian để trị bệnh, ăn uống. Trước khi trọng sinh An An được bà lão nhắc nhở dùng ý niệm che giấu chiếc vòng,tránh gây chú ý không cần thiết nên không ai phát hiện trên tay tiểu khất cái vốn có một chiếc vòng xanh ngọc.
Ngâm trong bồn tắm để trừ bỏ dơ bẩn, sau đó An An tự tiêm ình mũi thuốc hạ sốt, uống một cốc sữa cho đỡ đói rồi nghỉ ngơi cho đến khi cảm thấy dễ chịu hơn, An An mới nghĩ đến bước đi tiếp theo.
An An tuy biết cánh tính năm tại đây do bà lão chỉ điểm nhưng vẫn chưa biết hiện là năm nào và đứa bé kia đã sinh ra chưa, đó vẫn còn là ẩn số, còn về thân thế của thân thể này thì không cần thiết. Dù sống ở đâu cô vẫn là Dạ An An không thân không thích, mục tiêu sống là bảo vệ tiểu hoàng tử bị vứt bỏ kia và tìm thứ đã mất mà bà lão nhắc đến. Hoàn thành nhiệm vụ cô sẽ sống tiêu dao khắp nơi cùng người thân, không vướng bận chuyện gì khác, nếu may mắn thì tìm được người hòa hợp cùng tiêu dao bốn phương. Trước tiên nàng phải ngủ một giấc lấy lại sức rồi ra ngoài tìm hiểu tin tức. Thay bộ áo ngủ dành cho trẻ nhỏ, tuy cơ thể xa lạ nhưng được đặt lưng trên chiếc giường mềm mại quen thuộc, An An ngủ đến thiên hôn địa ám cho đến ngày hôm sau mới thức giấc.
Ăn sáng với sandwich và sữa, An An thay lại bộ đồ rách nát đóng giả làm khất cái đi dò la tin tức. Cũng may tiết trời khá ấm áp nếu không An An đã sớm chết ở bên đường.
Qua mấy ngày nghe kể truyện, An An cũng biết được hiện nay là năm Thiên Vũ thứ sáu mươi hai. Bà lão nói tiểu hoàng tử kia sinh vào Thiên Vũ năm sáu mươi, nói cách khác, đứa bé đã được 2 tuổi rồi, theo trong giấc mơ trước kia của An An thì đứa bé vẫn được an toàn, được sư phụ cùng sư thúc bảo vệ tại phủ đệ. Mọi truy sát bắt đầu từ lúc sư phụ bé trúng độc, bé bị người bắt cóc khi mới 4 tuổi. Nhưng chuyện đó xảy ra khi người đó chưa trọng sinh. Mọi việc vẫn không thể dự đoán được nữa. An An cần phải nhanh chóng uống thuốc nội lực và tìm bí kíp võ công trong Huyễn Vụ Lâm. Huyễn Vụ Lâm là khu rừng đầy hung hiểm, mật động kia ở tận sâu trong rừng. Cách đi đến động nhanh nhất vẫn là vách núi trên đỉnh Vụ Lâm. Lần đó đứa bé kia bị người đánh trọng thương rồi rớt xuống vách núi, nhờ một thân công lực cùng với hồ nước gần động mới thoát hiểm, gặp được bí kíp võ công danh trấn võ lâm. An An tuy có nội công cao nhưng lại không biết khinh công. Nếu nhảy xuống sẽ rất nguy hiểm. Vẫn nên dùng cách cổ điển vẫn hơn. Nghĩ xong An An dự định sẽ dùng dụng cụ leo núi trong không gian, nếu mệt thì vào không gian nghỉ ngơi sau đó thì tiếp tục leo xuống. Chiếc vòng không gian không có chức năng di chuyển, nếu vào không gian tại nơi đâu, khi ra ngoài vẫn ở nơi đó. Nghĩ đi nghĩ lại đây vẫn là kế khả thi nhất. Quyết định xong, An An chuẩn bị mọi thứ lên núi Vụ Lâm.
Trước khi đi nàng quyết định tặng cho ông lão kể chuyện một ít tiền. An An là người rất sòng phẳng, ai giúp nàng, nàng sẽ báo đáp lại, ai nợ nàng, nàng sẽ đòi lại gấp đôi.
Hệ thống tiền bạc của đại lục này khá đơn giản. Một chiếc bánh bao không nhân có giá hai hào, một bữa cơm bình dân của trấn khoảng 5 hào. 10 hào = 1 đồng hay một tiền; 100 đồng thành một xâu tiền = 1 nén bạc; 10 nén(lượng) bạc = 1 nén vàng. An An chuyển toàn bộ số tiền còn lại sau chuyến du lịch mua sắm thành vàng. Dù thời đại nào thì vàng vẫn có giá trị. An An đem vàng làm thành khâu nhỏ để dễ đổi bạc vụn và tiền đồng. An An ước chừng tài sản mình khoảng ngàn lượng vàng. Với số bạc này, so với dân thường thì nàng có thể gọi là tiểu địa chủ, nhưng nếu so với tầng lớp quý tộc thì nàng vẫn là dân nghèo a. Vừa đi vừa nghĩ, bất giác An An đã đến hiệu may của trấn. Mấy hôm trước, An An mang vài sấp vải màu nâu từ không gian ra may ình vài bộ quần áo đàng hoàn, lại may thêm mấy bộ cho nam hài khoảng vài tuổi. Nhìn vào quần áo của An An thì giản dị bình thường, nhưng mặc vào rất thoải mái do chất liệu vải đến từ thế kỷ 21 mà.
Đường lên núi Vụ Lâm không khó đi nhưng lại khá xa, cách đi nhanh nhất vẫn là xe ngựa. Một nữ hài tử chỉ vài tuổi dĩ nhiên không mướn được xe ngựa. Không còn cách khác nàng đành phải cuốc bộ thôi.
Đường lên núi trùng trùng điệp điệp sương mù, quanh năm núi Vụ Lâm luôn có sương mù. Sương đặc biệt dày đặc nhất là vào mùa đông và mùa xuân. An An tới an bình trấn vào cuối xuân, lúc này sương bị bào một lớp mỏng do tiết trời ngày một ấm áp. Cả ngọn núi như chìm vào màn sương mỏng, lúc ẩn, lúc hiện. Hai bên đường cỏ non xanh mượt, ẩn hiện xung quanh là rừng cây bạt ngàn cùng chồi non ngọt lịm. Xa xa từng chùm hoa nở rộ như đang khoe sắc, như ngượng ngùng xấu hổ lúc ẩn lúc hiện trong màn sương. An An thưởng thức phong cảnh rừng núi khiến tâm tình cũng tốt lên. Nàng còn chưa kịp cảm khái không khí trong lành của cổ đại thì nhận ra phía trước có rất nhiều người. Nàng nghe tiếng la hét thất thanh, xung quanh là một mảng náo loạn. Phía trước là một đoàn người trông như là gia quyến của quan lại. Nhìn vào cỗ xe ngựa và một đoàn hộ vệ phía trước thì thân phận rõ ràng không tầm thường. Bất quá việc này nàng cũng không muốn quản, nên đi thì tiếp tục đi.
Trần Dạ Huyền đang rất sốt ruột lo lắng ẫu thân. Mẫu thân hắn vốn mang bệnh từ bé. Sau khi hạ sinh hắn thì sức khỏe ngày một kém. Hằng năm vào ngày này mẫu thân vẫn kiên trì đi Từ An tự cầu phúc cho Lan a di, cùng đi còn có tứ muội muội, thân nữ nhi của Lan a di. Hắn không trông mong gì tứ muội có thể chăm sóc mẫu thân, nhưng lại không ngờ nàng không hiểu chuyện, chơi đùa làm đổ hết thuốc mang theo ẫu thân. Giữa rừng núi hoan vắng hắn tìm đâu ra thuốc, muốn trở về lấy thuốc e đã không còn kịp nữa.
Từ xa Trần Dạ Huyền trông thấy một oa nhi đang đi về phía hắn. Đó là một