Vì cảm thấy có lỗi, Phong Diên chỉ đành đồng ý với con trai.
Không chỉ Bảo Bảo mà cả Tư Niệm nhận được sự đồng ý của anh cũng đều rất vui, cả hai đều rất hào hứng.
Như đã hứa, ngày mai cuối tuần Phong Diên được nghỉ sẽ đưa Tư Niệm và Bảo Bảo đi chơi.
Thời tiết không lạnh là bao, chỉ se se, vậy nên Tư Niệm quyết định mặc cho nhóc con bộ đồ con gà dễ thương để đi sở thú.
Quả nhiên, đi khắp một vòng sở thú, được thấy tận mắt biết bao nhiêu loài động vật, Bảo Bảo rất vui.
Tư Niệm lúc nào cũng dắt tay nhóc con đi phía trước, vui vẻ trò chuyện cùng thằng bé, còn papa của nó thì chỉ đi đằng sau, nhìn hai người cười đùa không rời mắt.
Trong sở thú còn có khu vui chơi nhỏ dành cho trẻ em.
Thấy Bảo Bảo đứng đó nhìn một lúc lâu Tư Niệm biết ngay là thằng bé cũng muốn chơi thử.
Cậu quay người lại, thấy Phong Diên đang đứng dựa cột bấm điện thoại liền lon ton chạy tới, khẽ kéo nhẹ tay áo anh.
“Phong Diên, có thể cho Bảo Bảo chơi thử một vòng được không? Thằng bé có vẻ… rất thích.”
Nghe đến đây, Phong Diên cất điện thoại đi, chăm chú nhìn quanh khu vui chơi một lượt.
“Được.
Chú ý an toàn.”
Nhận được câu trả lời Tư Niệm lập tức tỏ vẻ vui mừng, hí hửng chạy đến bên Bảo Bảo: “Nào, chúng ta vào chơi!”
Cứ tưởng rằng chơi xong một vòng khu vui chơi này rồi Bảo Bảo sẽ chịu về nhà.
Không ngờ, vừa từ khu vui chơi bước ra Bảo Bảo đã đưa tấm bảng của mình lên trước mặt papa cùng ánh mắt lấp lánh.
“Ba lớn, Bảo Bảo muốn đi thuỷ cung.”
Đọc xong, Phong Diên lại thở dài một hơi, bất lực đưa mắt nhìn sang Tư Niệm.
Cậu lúc này vừa chạm mắt anh liền quay ngoắt đầu đi, tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
Nhưng rồi Phong Diên vẫn cam tâm đáp ứng mong muốn của Bảo Bảo.
Rời khỏi sở thú anh lại lái xe đưa Tư Niệm và Bảo Bảo tới thuỷ cung.
Ở đây ngoài Bảo Bảo ra Tư Niệm cũng rất vui, điện thoại cầm theo chụp biết bao nhiêu là ảnh.
Cậu thậm chí còn vô tư chụp cả cùng Phong Diên trong những lúc anh không để ý.
“Phong Diên à, tôi mua kem cho Bảo Bảo được không?”
“Trời lạnh thế này không được ăn kem.”
“Cũng đâu có lạnh lắm đâu.”
Nói xong, không kịp để Phong Diên trả lời, Tư Niệm đã dắt Bảo Bảo chạy vụt đi, đến chỗ quầy kem gần đó.
Anh vốn muốn mặc kệ hai người họ như thế, nhưng trong khi đang bấm điện thoại, chợt một cây kem xuất hiện trước mặt anh.
“Này, cho anh.” Tư Niệm hồn nhiên vừa ăn kem của mình vừa nhìn anh vừa nói.
Vậy mà Phong Diên lại lạnh lùng quay đi đáp: “Tôi không ăn.”
Mặc dù biết là anh không thích đồ ngọt nhưng cậu vẫn mua cho anh, vì cậu sợ rằng anh thấy cậu và Bảo Bảo chơi vui như thế trong lòng sẽ bị tủi thân đôi chút.
“Thôi nào, dù sao thì tôi cũng đã mua cho anh rồi.
Tại sao tấm lòng của anh còn lạnh hơn cả cây kem này thế chứ…”
Nghe thế, bất đắc dĩ Phong Diên chỉ đành nhận lấy.
Anh chỉ là không thích đồ ngọt, cũng không phải là không ăn được, hơn nữa, thấy Tư Niệm và con trai ăn ngon như vậy, anh căn bản cũng muốn thử xem mùi vị ra sao.
Thấy Phong Diên cuối cùng cũng chịu ăn, Tư Niệm và Bảo Bảo nhìn nhau cười tít mắt.
“Thế nào? Ngon