Kể từ ngày hôm đó, Phong Diên nhận ra Tư Niệm thường xuyên nghe điện thoại và nhắn tin hơn.
Nhưng mỗi lần cậu cầm điện thoại lên, gương mặt lúc nào cũng lộ rõ vẻ phiền phức và khó chịu.
Điều đó khiến anh có chút khó hiểu, chẳng lẽ người gọi và nhắn tin cho cậu là người mà cậu không muốn nói chuyện cùng hay sao?
Trong bữa sáng, trong bữa tối, những lúc rảnh rỗi ngồi chơi cùng Bảo Bảo, lúc chuẩn bị đi ngủ, thậm chí là cả lúc cậu đi tắm, điện thoại của cậu một ngày không chuông điện thoại thì chuông báo tin nhắn, phải reo đến chín mười lần.
Có những lần, mặc dù điện thoại không ngừng rung rè rè trên mặt bàn, Tư Niệm đang nấu ăn lại chẳng thèm để ý, vài lần chỉ nhìn qua một cái rồi trực tiếp cúp máy.
Cũng không ít lần cậu còn chủ động tắt nguồn điện thoại, nhưng sau đó lại bất lực mà mở lên.
Có lẽ cậu sợ bệnh viện gọi tới mà bản thân lại không hay biết, cũng chẳng thể làm gì.
Mọi thứ cứ thế kéo dài cả tuần, Phong Diên sau cùng vẫn là không nhịn được mà hỏi: “Châu Tư Niệm, rốt cuộc dạo gần đây ai là nguoi thường xuyên liên lạc với cậu vậy?”
Bấy giờ Tư Niệm mới nhận ra, bản thân đã làm phiền đến anh và bị anh để ý.
Sợ anh cảm thấy khó chịu, cậu luống cuống vội vàng xua tay.
“Aa… xin lỗi, Phong Diên.
Đó chỉ là… người của mấy nhãn hàng gọi tới quảng cáo thôi! Anh đừng để ý.
Nếu anh thấy phiền thì… tôi, tôi sẽ…”
“Không phiền.
Tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
Sau khi ăn tối xong, Phong Diên ngồi ngoài phòng khách làm việc cạnh Bảo Bảo.
Bình thường Tư Niệm sẽ đi tắm vào giờ này vì lúc này cậu mới làm xong tất cả mọi việc.
Trong không gian yên lặng vốn chỉ có tiếng lạch cạch gõ bàn phím của Phong Diên, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Tư Niệm để trên bàn ăn trong bếp.
Bị phân tâm, Phong Diên tò mò bước tới.
Trên màn hình điện thoại hiện ba chữ “Đoàn Chí Cường”.
Cái tên này có vẻ lạ, an chưa từng nghe cậu nhắc đến cái tên này bao giờ.
Chuông điện thoại chợt tắt, thay vào đó là một thông báo tin nhắn.
Phong Diên vô tình ấn vào thông báo đó, không ngờ lại trực tiếp vào được màn hình trò chuyện của Tư Niệm và người kia.
“Tên nhóc này không đặt mật khẩu điện thoại sao? Ngốc thật đấy.”
Sau khi xem qua một đoạn tin nhắn của hai người, Phong Diên dường như nhận ra điều gì đó.
Người tên Đoàn Chí Cường nhắn tin cho Tư Niệm rất nhiều, nhưng hầu như cậu chỉ đọc mà không trả lời, thi thoảng còn nói “đừng làm phiền tôi nữa.” Theo những gì anh phán đoán, có vẻ người này là bạn trai cũ của cậu, đang muốn níu kéo quay lại với cậu.
Dù vậy cách nói chuyện lại rất kiêu ngạo, đôi lời còn chế nhạo cậu là người nghèo nàn.
Vậy “người của mấy nhãn hàng gọi tới để quảng cáo” chỉ là cái cớ.
Cậu đã nói dối để che giấu anh.
Không hiểu sao lúc này lồ ng ngực anh lại có chút khó chịu.
Không muốn quan tâm nữa, anh tắt điện thoại rồi trở lại sofa tiếp tục công việc của mình.
Đến lúc chuẩn