Nghe đến đây, Châu Tư Niệm phút chốc ngây người.
Trong đầu cậu lại bất giác hiện lên hàng ngàn câu hỏi cùng sự lo lắng.
Hắn theo dõi cậu? Đã bao lâu rồi? Hắn đang ở dưới chung cư này? Nếu bây giờ hắn lên trên này thì sẽ có chuyện mất.
Phong Diên mà biết nhất định sẽ đuổi việc cậu.
Vậy thì mẹ cậu phải làm sao đây?
Tư Niệm căng thẳng, giọng run run nói vào điện thoại: “Đừng… đừng lên đây.
Anh nhất định không chịu tha cho tôi đúng không? Vậy… anh muốn gì? Đoàn Chí Cường, nói tôi biết, anh rốt cuộc là muốn tôi phải làm gì?!”
Đầu bên kia bỗng nhiên phát ra giọng cười thoả mãn mà lại khiến Tư Niệm ghê tởm vô cùng.
“Tư Niệm à, xuống gặp tôi một chút nào.
Tôi đang chờ em ngay trước cổng toà nhà này.
Nếu em chịu nghe lời… tôi sẽ suy nghĩ.”
Sau vài giây yên lặng, Tư Niệm không còn cách nào khác, cậu lập tức cúp máy, nhanh chóng quay lại phòng Phong Diên.
Lúc này Phong Diên vẫn đang tranh thủ đọc qua một số tài liệu.
Vừa thấy cậu anh liền hỏi:
“Nói chuyện xong rồi sao?”
Mặc dù tâm trạng đang thấp thỏm, lo lắng tột cùng, Tư Niệm vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để mở lời.
Cậu sợ nếu bản thân bị anh phát hiện là nói dối, cậu sẽ tiêu đời.
“Phong, Phong Diên à… Tôi, chuyện là… có một người bạn đang gặp chút vấn đề ở gần đây cần tôi tới giúp.
Tôi ra ngoài một chút, anh cứ ngủ trước đi.
Lát nữa về rồi, tôi nhất định sẽ không làm anh thức giấc đâu, nhé?”
Nghe vậy, Phong Diên nhìn chằm chằm vào mắt cậu vài giây.
Không gian yên lặng lại càng khiến cậu lo sợ hơn, nhưng thật may vì anh đã không hỏi thêm câu gì mà trực tiếp đồng ý.
Nhận được sự đồng ý, Tư Niệm nhanh chóng vồ lấy chiếc áo khoác mỏng treo sau cửa, khoác vào rồi vội vã ra khỏi nhà.
Xuống đến trước cổng chung cư, quả nhiên Đoàn Chí Cường đang chờ cậu ở đó.
Tư Niệm mang theo tâm trạng khó chịu mà bước tới, không chần chừ lập tức đưa tay tát thật mạnh vào một bên má của hắn ta.
Cậu sẵng giọng, vẻ mặt tràn đầy sự tức giận.
“Tên khốn trơ trẽn này, anh muốn gì ở tôi?!”
Chí Cường khá bất ngờ trước cú đánh của Tư Niệm.
Hắn không kịp phản ứng chỉ thể đưa tay lên xoa nhẹ vào bên má đang ửng đỏ.
Nhưng rồi hắn vẫn thản nhiên nghiêng đầu, khẽ nhoẻn miệng cười.
“Tư Niệm à, sao em lại thành ra thế này rồi? Trước kia em vốn là người rất dịu dàng cơ mà.”
“Còn không mau nói? Tôi không muốn phí thời gian cho loại người như anh.”
Cậu vừa dứt câu hắn ta liền gật gật đầu, nụ cười cũng lập tức vụt tắt, thay vào đó là vẻ mặt tối sầm, giọng nói cũng trầm xuống.
“Em có vẻ thực sự không muốn quay lại với tôi nữa nhỉ? Được, tôi không cố chấp nữa.
Nhưng mà… chuyện khi trước tôi bỏ đi không nói lời nào với em, tôi xin lỗi.”
Tư Niệm có chút ngạc nhiên trước vẻ mặt trầm tư lại có đôi phần buồn tủi người đàn ông trước mặt.
Cậu đã cho rằng hắn gọi cậu xuống đây để bắt cậu làm