“Alo?”
“Phong Diên, tại sao điện thoại con ta gọi mãi không được vậy?”
Là mẹ anh gọi tới.
Thì ra, là do điện thoại anh hết pin từ hôm qua, bà không gọi được nên mới gọi tới số điện thoại nhà.
Bất lực trước sự bất cẩn của mình, Phong Diên thở dài một hơi rồi nói vào điện thoại:
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Phong Diên à, con đưa Tư Niệm và Bảo Bảo về nhà chơi đi.
Ta nhớ 2 đứa nó rồi.”
“Bây giờ luôn hả mẹ?”
“Chứ còn bao giờ nữa? Mau lên.
Trưa nay ta sẽ xuống bếp nấu ăn.
Mấy đứa phải ăn cơm ở nhà đấy.”
Mặc dù cơ thể vẫn còn khá mệt mỏi, tinh thần cũng có chút nặng nề, nhưng nghĩ lại thì đúng là đã rất lâu rồi anh không đưa Tư Niệm và Bảo Bảo về nhà, để mẹ anh phải nhớ nhung như vậy.
Cúp máy, Phong Diên uể oải đi vào phòng.
Vừa mở cửa bước vào, anh không ngờ lúc này Tư Niệm lại đang thay quần áo.
Một lần nữa, anh lại vô tình nhìn thấy vóc dáng thon thả mà nhỏ nhắn ấy.
Nó lần nào cũng quyến rũ anh nhìn mãi không thôi.
“Em định đi đâu?”
Nghe tiếng anh, lần này Tư Niệm có chút giật mình nhưng không hề tỏ ra xấu hổ hay ngại ngùng như khi trước.
Cậu chỉ quay đầu lại nhìn anh một cái rồi liền quay đi, trả lời bằng chất giọng lạnh lùng:
“Tôi đi mua đồ.
Nhà sắp hết nguyên liệu để nấu ăn rồi.”
“Không cần.
Cái đó để mua sau.
Bây giờ chúng ta sẽ về nhà.”
“Về nhà?”
“Ý tôi là nhà của tôi.
Mẹ tôi bà ấy nói nhớ em và Bảo Bảo.
Dặn trưa nay phải về nhà ăn cơm.”
Tư Niệm nghe xong cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà thản nhiên đồng ý.
Cậu thay đồ xong thì liền ra ngoài, đi chuẩn bị cho Bảo Bảo.
Phong Diên lúc này đứng đó vẫn chưa thể gạt bỏ được hoàn toàn cái cảm giác rạo rực khi nhìn thấy cơ thể nuột nà của Tư Niệm khi nãy.
Anh đưa tay lên che miệng, hai má từ bao giờ đã đỏ ửng lên.
Về tới nhà, cửa vừa mở ra Bảo Bảo đã nhanh nhảu chạy vào trong, ôm chầm lấy bà nội với tiếng gọi lớn: “Bà ơi bà!”
Quả nhiên, nghe được tiếng gọi này cả bà Khương và lão Lâm ngồi ngoài phòng khách đều không khỏi bất ngờ.
Thằng bé này vậy mà lại có thể nói chuyện thêm rồi.
Liệu có phải lại là nhờ Tư Niệm?
Bà Khương ngước lên nhìn Phong Diên và Tư Niệm, vẻ mặt không giấu được sự vui mừng.
“Này hai đứa, Bảo Bảo có phải là đã nói chuyện thêm được rồi phải không? Vậy mà chẳng đứa nào nói gì với ta.
Hôm nay ta mà không gọi thì phải đợi đến bao giờ hai đứa mới đưa thằng bé về nhà vậy hả?”
Thế rồi, bà Khương nhất quyết muốn lấy số điện thoại của Tư Niệm, nói rằng muốn liên lạc cho tiện hơn.
Sau đó cả hai cùng vào bếp nấu ăn, để Phong Diên và Bảo Bảo ở ngoài chơi với ông nội.
“Tư Niệm à, trước kia phòng bếp này từng có một đầu bếp