Sau đó, từ những lời bà Khương kể thì Tư Niệm được biết, vợ cũ của Phong Diên tên là Tôn Tuệ Như, hơn cậu 1 tuổi, là người phụ nữ mà Phong Diên rất yêu.
Anh và cô đã ly hôn được hơn 1 năm.
Lí do là cô đã phản bội anh một cách trắng trợn.
Sự phản bội của cô ta không chỉ dừng lại ở việc yêu người đàn ông khác, mà người đàn ông đó còn là giám đốc của một công ty là đối thủ cạnh tranh của Lâm thị trong giới thương trường.
Cô đã đem toàn bộ tài liệu mật của Lâm thị tới giao cho hắn, sau đó thì thẳng thắn công khai chuyện phản bội của bản thân và một mực đòi ly hôn với anh.
Bảo Bảo khi đó mới lên 4 tuổi, thằng bé cần mẹ nên đã khóc lóc và níu kéo dai dẳng đến nỗi cứ mãi ôm chặt chân cô không chịu buông.
Nhưng người phụ nữ này đến cả con trai cũng không tiếc thương.
Cô ta nhẫn tâm đạp thằng bé ra, thậm chí còn đánh đập thằng bé một cách tàn nhẫn.
Cũng chính vì đả kích ấy mà một đứa trẻ 4 tuổi mới bị ám ảnh đến mức khóc không dám khóc, nói không dám nói trong suốt 1 năm.
Tập đoàn Lâm thị gần như rơi vào trạng thái phá sản trong vòng 3 tháng.
Phong Diên thì tức giận đến nỗi cả tuần chìm trong rượu, đập phá toàn bộ đồ đạc trong nhà.
Có thể nói người phụ nữ này là mối căm hận đối với Lâm gia mà không một ai muốn nhắc lại.
Và đó cũng chính là lí do mà Phong Diên không một lần nói chuyện về người vợ này cho cậu nghe.
Nhưng có một điều khiến Tư Niệm bất ngờ hơn.
Khi bà Khương đưa tấm ảnh của người phụ nữ đó cho cậu xem, cậu lại lập tức nhận ra, đây chính là nữ quản lí đã mua cho cậu một ly latte khi cậu nhận công việc làm nhân viện vệ sinh cho một công ty lớn.
Bấy giờ cậu mới biết, công ty mà hôm đó cậu làm việc chính là công ty của Phong Diên.
Vậy đứa trẻ 3 tuổi khi đó cậu gặp là con trai anh.
Vì nó nhận ra cậu nên từ ngày đầu cậu nhận việc ở nhà anh nó mới tỏ ra quý mến cậu như vậy.
Sau tất cả những chuyện này thì Tư Niệm nhận ra điều gì? Có vẻ như là… mặc dù Tôn Tuệ Như đã gây ra cho Lâm gia nhiều tổn thương sâu sắc như vậy, Phong Diên đến giờ vẫn chưa thể quên được cô.
Và những lời nói cùng hành động của anh đối với cậu đêm qua đã chứng minh cho điều đó.
Gạt qua chuyện quá khứ, bà Khương và Tư Niệm cùng nhau xếp các món ăn ra bàn ăn.
Bà Khương đã nấu rất nhiều món ngon.
Tư Niệm cũng đã hoàn thành món đậu hũ Tứ Xuyên một cách tốt nhất.
“Ông xã, Phong Diên, đưa Bảo Bảo vào ăn cơm nào!”
Bà Khương vừa dứt lời, lão Lâm và Phong Diên đã đưa Bảo Bảo vào đến