Bảo Bảo chỉ là một đứa trẻ.
Một đứa trẻ 5 tuổi lại hiểu chuyện vô cùng.
Gần hai ngày không được ăn uống gì, vậy mà nó lại chẳng kêu ca phàn nàn câu nào với người cha đang khốn khổ.
Nghe đứa cháu nội bé nhỏ nói như vậy, bà Khương trong lòng không khỏi xót xa.
Bà biết rõ con trai thành ra như vậy là vì Tư Niệm, rất thương con nhưng vẫn không thể không trách con vì đã bỏ mặc cháu bà như thế.
Sau khi cúp máy, không nghĩ ngợi gì hết, bà lập tức gọi cho Tư Niệm, chỉ mong cậu có thể quay về một chút, vì bà chắc chắn giữa cậu và Phong Diên có hiểu lầm.
“Bác gái ạ?”
“Ừ, ta đây.
Con có đang bận gì không?”
“Dạ không.”
“Vậy… quay về căn hộ của Phong Diên một chút được chứ?”
Nghe đến câu này, Tư Niệm lặng người.
Cậu vẫn là không muốn quay lại nơi đó một lần nữa.
Chỉ cần nghĩ đến một chút, lòng lại đau.
Biết rõ Tư Niệm đã rất đau khổ vì Phong Diên, để mà quay lại, chắc chắn là rất khó.
Nhưng bà Khương không muốn cả hai cứ mãi đau lòng như thế, lại càng không muốn cả hai xa nhau dễ dàng thế này.
Vốn dĩ bà có thể tự mình tới, mua đồ ăn cho Bảo Bảo và trấn an con trai, nhưng trong mắt bà đây chính là cơ hội để con trai và Tư Niệm giải quyết hiểu lầm với nhau.
Suy cho cùng Phong Diên vẫn chưa biết vấn đề là gì, còn Tư Niệm thì chắc chắn là chưa nói.
Thấy Tư Niệm im lặng như thế, mặc dù biết rõ câu trả lời nhưng bà vẫn cố gắng nói thêm:
“Coi như là vì ta, vì Bảo Bảo được không? Cả thằng bé và Phong Diên bây giờ đều đang rất khốn khổ.
Chỉ có con mới có thể khiến hai cha con nó hài lòng.
Coi như ta xin con lần này, giúp ta, nhé?”
Cổ họng Tư Niệm nghẹn lại không thể phát ra thành tiếng.
Bà Khương trước giờ vẫn luôn đối xử với cậu rất tốt, bây giờ bà thậm chí còn xuống nước cầu xin, cậu quả nhiên không biết nên từ chối thế nào.
Hơn nữa, ngay từ khi rời đi cậu cũng vô cùng lo cho Bảo Bảo, nghe tin thằng bé đang chịu khổ, kì thực trong lòng cậu cũng muốn quay lại chăm sóc nó vô cùng.
“Con sẽ quay lại… chỉ một lát thôi.
Dù sao bác cũng đã đối xử rất tốt với con, nên lần này con sẽ nghe lời bác.”
Lúc này, ở nhà, vì đã uống quá nhiều rượu nên Phong Diên đã sớm nằm gục xuống bàn.
Còn Bảo Bảo thì vẫn ngồi yên, cố gắng chịu đựng cơn đói.
Bỗng, ngoài cửa vang lên một vài tiếng bíp, là tiếng ai đó đang bấm mật khẩu mở cửa căn hộ.
Nhóc con có chút giật mình, ngẩng đầu lên căng mắt nhìn.
“Bảo Bảo à.”
“Ba nhỏ!”
Tư Niệm còn chưa kịp cởi giày bước vào nhà thằng bé đã lao như bay ra ôm chầm lấy cậu.
Cảm giác như nó biết cậu sẽ quay lại nên đã ở đó chờ đợi từ lâu.
Một luồng cảm xúc rất lớn dâng