Sau khi nhẹ nhàng đặt Bảo Bảo xuống ghế, Tư Niệm đứng dậy, việc đầu tiên cậu làm chính là đi vào phòng.
Thì ra cậu muốn nhân cơ hội này để dọn đồ, suy cho cùng thì hôm đó cậu cũng không có thời gian vì Phong Diên đã rất tức giận.
Quả nhiên, đúng như dự đoán của cậu, đồ đạc trong phòng rối tung hết cả lên.
Ảnh, bình hoa, đồng hồ, sách, mọi thứ ở trên bàn, trên kệ đều bị Phong Diên đập phá cho đổ vỡ hết.
Chăn gối, giường chiếu cũng xộc xệch, mỗi thứ một nơi.
Nhìn qua có lẽ ai cũng nghĩ trong căn phòng này vừa xảy ra một cuộc ẩu đả, đánh nhau, chứ không nghĩ mọi thứ đều là do một người với cơn tức giận đang dâng đến tột đỉnh làm cho thành ra như thế.
Tư Niệm cẩn thận mở tủ, thu dọn gọn ghẽ đồ đạc của mình.
Nhìn căn phòng bừa bộn này, không biết vì lí do gì mà cậu cũng tiện tay mà dọn dẹp.
Xong xuôi tất cả, mọi thứ lại trở về như trước kia.
Đứng nhìn căn phòng đã sớm quen thuộc một hồi lâu, sau cùng cậu kéo vali ra ngoài, vừa định cứ vậy mà rời đi thì lại nghe tiếng gọi.
“Châu Tư Niệm…”
Sau khi thành công vác cái cơ thể cao to vạm vỡ của Phong Diên vào trong phòng và đặt xuống giường, Tư Niệm thở phào một hơi, trong lòng tự hỏi tại sao bản thân lại làm như thế.
Cậu dọn dẹp những chai rượu ngoài bàn ăn rồi lại vào trong thay đồ, lau người cho anh một cách cẩn thận, tử tế.
Sau tất cả những chuyện đó, cậu lại ngồi lại bên giường, nhìn anh thật lâu vì biết sau hôm nay cậu sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh nữa.
Mở mắt ra, không hiểu sao xung quanh lại bị bao trùm bởi bóng tối.
Trong khi vẫn còn đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì hết, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Phong Diên.
“Là ai?”
Bóng dáng quen thuộc mà nhỏ nhắn ấy, trong không gian đen tối vậy mà lại phát ra một thứ ánh sáng bình yên, hiền dịu vô cùng.
Không sai, đúng là Châu Tư Niệm rồi.
Cậu nhìn anh nở một nụ cười, trong giây phút anh lại cho rằng cậu thực sự đã quay về bên cạnh anh.
Phong Diên chậm chạp bước từng bước tới bên, trong lòng anh lúc này chỉ muốn mau chóng được ôm chầm lấy cậu.
Thế nhưng bóng dáng của cậu, anh càng bước tới thì lại càng lùi ra xa.
Con người này anh không muốn đánh mất thêm lần nào nữa, nhìn thứ ánh sáng mà cậu phát ra càng lúc càng cách xa như thế, anh không nhịn được mà gào lên:
“Châu Tư Niệm!!”
Cùng lúc đó, chân anh bỗng nhiên bị một thứ gì đó giữ lại.
Nhìn xuống, hàng ngàn dây leo đang từ dưới đất mọc lên, quấn chặt lấy chân anh, không cho anh chạy đi nữa.
Thứ dây leo đó mọc nhanh một cách nhanh chóng, khiến tâm trí anh hoảng loạn không thôi.
Rất nhanh chúng đã quấn quanh cơ thể anh và dần nuốt chửng lấy