Bao Nuôi Idol

Chương 12


trước sau


 
Chương 12: Em bị cộm lên kìa
 
“Bảo bối, hôm nay em bán được một kịch bản, ba ba bên A rất thưởng thức em đấy nên rất có hi vọng sẽ được dựng phim thành công.”
 

Dù sao đứng sau lưng Tiết Ngôn chính là ba ruột của mình, con gái lăn lộn trong nghề biên kịch lâu như vậy vẫn loay hoay dưới tầng đáy nên rốt cuộc ba không nhịn nổi nữa, nhắm mắt đập tiền vào.
 
Đàm Dận lộ vẻ mặt giật mình, anh dịu dàng nói: “Hóa ra kim chủ đại nhân của anh ưu tú vậy à.”
 
Nghe anh khen mình, đôi mắt Biên Nhan cũng vui vẻ híp lại, "Em rất tuyệt đúng không.”
 
Đàm Dận nhếch môi.
 
Biên Nhan muốn anh càng vui hơn: “Bảo bối, anh có tác phẩm nào có thể chứng tỏ khả năng diễn xuất của bản thân không? Em muốn tiến cử anh cho nhà đầu tư và đạo diễn, ngoại hình vô địch của anh rất gần với hình tượng nam chính lúc đầu em xây dựng, chỉ cần vượt qua kiểm tra năng lực nghiệp vụ thì dù anh có là người mới cũng không sao.”

 
“Tích cực giúp anh sắp xếp cơ hội làm việc vậy sao?”
 
“Là kim chủ dĩ nhiên phải xứng với chức vụ chứ!”
 
Đàm Dận xoa đầu cô, nghiêm túc nhớ lại vài giây: “Vai quần chúng xuất hiện trước ống kính phim truyền hình chưa tới ba mươi giây được không?”

 
Biên Nhan nhìn anh, có chút bối rối.
 
Cô đã xem qua tài liệu của anh, anh không phải là diễn viên xuất thân chính quy, chuyên ngành ở đại học hồi đó là khoa xây dựng dân dụng. 
 
Cô nhìn cái đầu nhỏ được tô vàng nạm ngọc bên ngoài của Đàm Dận, lặng lẽ thở dài.
 
Lúc sắp ngủ, Ngải Lê gửi lời mời video call, sau khi bắt máy, cô nàng kia thậm thà thậm thụt liếc mắt nhìn bên cạnh cô: “Đàm Dận không ngủ cùng chăn với cậu hả?”
 
“Anh ấy nói tớ sẽ làm anh ấy ngủ không ngon.”
 
“Có phải cậu đòi hỏi quá độ, giày vò hỏng cả bé trai tân nhà người ta rồi không.”
 
“Haiz.”
 
“Thấy cậu yếu ớt ỉu xìu thế kia, hai ngày nay quả thật rất sa đọa nhỉ.” Ngải Lê không khỏi cà khịa hừ hừ hai tiếng: “Mặc dù kiểu tiểu thịt tươi hàng to, xài tốt, nhan sắc cao như Đàm Dận khá hiếm nhưng cậu vẫn nên chú ý nghỉ ngơi đấy, không thể sử dụng quá độ được...”
 
“Ba từ sau tớ thừa nhận, nhưng hàng to, xài tốt thì còn cần kiểm chứng thêm.”
 
“... Không phải hai người còn chưa lên giường đấy chứ?”
 

“Tớ còn chưa được nhìn thấy phía dưới của anh ấy nữa cơ.” Biên Nhan có chút u oán, ngón tay vẽ vòng tròn trên chăn: “Thật sự rất muốn ngắm phần dưới của anh ấy, nhưng anh ấy không cho, còn tăng giá...”
 
“Không cho...” Ngải Lê dừng một lát: “Chắc hai người có màn dạo đầu rồi chứ nhỉ, đàn ông bình thường đều rất dễ hưng phấn, làm đến mức đó mà anh ta còn không cho

xem, không phải là có vấn đề gì đấy chứ.”
 
“Vấn đề gì á?”
 
“Vậy có thể là bị chướng ngại chức năng tình dục hoặc cái đó quá ngắn ấy...”
 
Lúc trước người ta muốn kiểm hàng nhưng bị mình từ chối, chẳng lẽ... Chẳng lẽ...
 
Biên Nhan không nén được sự lo lắng, hận không thể lập tức vọt vào phòng Đàm Dận lột quần anh ra để nhìn trộm xem rốt cuộc như thế nào. 
 
Nhưng Đàm Dận lại khóa trái cửa phòng ngủ!
 
Tại sao anh ấy phải khóa cửa?
 
Chẳng lẽ nửa đêm cô không ngủ chạy tới phòng anh, có ý định quấy rối với người đang ngủ say trên giường là anh sao?
 
Cô là con gái, có thể tùy tiện vào phòng người khác đâu chứ. 
 
Biên Nhan vô cùng căm tức chạy về ngủ.
 
Buổi sáng vừa mở mắt, cô “bịch bịch” lao xuống giường, lướt nhìn căn phòng của Đàm Dận một vòng phát hiện không có ai, theo tiếng động đi tới nhà tắm thì thấy anh đang để trần thân trên súc miệng.
 
Người đàn ông ở trong gương quả thật bùng phát hormone, vóc người cao to nhưng không thiếu phần ưu nhã, hông cực thon, bờ mông rất săn chắc và gợi cảm, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã khiến máu người ta sôi trào.
 
Sáng sớm tinh mơ nhìn thấy cảnh đẹp như thế, Biên Nhan hạnh phúc tột cùng.
 

Quan trọng là nhìn mà không phải trả tiền đấy nhá.
 
Đàm Dận xoay người, dùng khăn lông lau nước trên cằm chào cô: “Chào buổi sáng.”
 
Biên Nhan đỏ mặt không nói lời nào.
 
Tầm mắt Đàm Dận sững lại ở trước ngực của cô vài giây, chợt nói: “Em bị cộm lên kia.”
 
“Hả.”
 
“Không mặc áo lót vào sao?”
 
“? Ở nhà em vẫn luôn không mặc áo ngực.”
 
“Bây giờ có đàn ông khác trong nhà, có phải em nên chú ý một chút không?”
 
Biên Nhan tiếp tục biện giải cho mình: “Nhưng em cảm thấy em bao nuôi anh với mục đích để anh ngủ cùng em, cho anh thấy thì có mất gì đâu.”
 
Đàm Dận đau đầu vỗ trán: “Em còn cảm thấy mình hời lắm phải không?”
 
Làm sao Biên Nhan có thể thừa nhận được: “Đâu có, đâu có.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện