Chương 11: Lần mò xuống nữa thì đắt lắm hả?
Cô là thật lòng thật dạ nhưng không hiểu sao Tiết Ngôn bỗng nhiên không vui, sắc mặt anh u ám nhìn cô thật đáng sợ.
Rõ ràng vừa rồi còn cười mà.
Anh đã không còn là trẻ con nữa, sao suy nghĩ vẫn còn khó đoán như vậy chứ, thật khó lấy lòng.
Cô vốn còn muốn đề cử Đàm Dận làm ứng cứ viên cho vai nam chính với anh nhưng bây giờ lại không dám nói nữa.
Dù sao cô còn chưa biết kỹ năng diễn xuất của Đàm Dận có cân được vai diễn không.
Sau đó Tiết Ngôn buồn bực không lên tiếng vùi đầu ăn, cô gắp thức ăn vào chén anh nhưng anh cũng không động tới.
Haiz.
Hai người tan rã trong không vui, dù sao cũng gần nhà nên Biên Nhan đạp chiếc xe đạp công cộng* dưới tàng cây sau đó nương theo xe ô tô băng vọt qua bên kia đường nhanh như một làn khói.
*Xe đạp dùng chung (bike-sharing): Xe đạp được cung cấp để sử dụng chung giữa các cá nhân trong thời gian ngắn miễn phí hoặc với một mức giá nhất định với mục đích giảm ô nhiễm môi trường, tắc nghẽn giao thông và hạn chế xe cá nhân.
Từ bãi đậu xe lái xe ra, Tiết Ngôn mở cửa bên ghế phó lái đợi cô lên xe: “...”
Anh hít một hơi thật sâu cố gắng bình ổn cảm giác nóng nảy khó hiểu này.
Quản gia để cửa cho cô, Biên Nhan rón ra rón rén đi vào phòng khách. Ông lão ngủ khá sớm, lại có thói quen tiết kiệm nên không mở đèn, trong phòng đen kịt, mơ hồ có thể thấy một bóng người thon gầy cao lớn đứng ở cầu thang, không biết đang làm gì.
Thật may là Biên Nhan tinh mắt, mơ hồ nhìn ra người đó là Đàm Dận, nếu không sẽ bị hù chết.
Một buổi chiều không gặp nên Biên Nhan cực kỳ nhớ anh, lập tức chuẩn bị cho anh một cái ôm đầy ắp tình yêu.
“Bảo bối!”
Đột nhiên bị ôm cổ, cả người Đàm Dận chấn động.
Biên Nhan rất ngạc nhiên và vui mừng: “Bảo bối, dường như anh lại cao hơn này, em với không tới anh rồi.”
Đàm Dận thở phào, thả lỏng trái tim đã sắp vọt lên tới cổ họng: “Đó là bởi vì anh đứng trên bậc thang.”
“... À.”
Đàm Dận cúi đầu ngửi cổ cô, nhẹ giọng hỏi: “Uống rượu?”
“Một chút xíu xiu hà.” Cô mới uống một ly đã bị Tiết Ngôn cản lại, không biết là tại sao.
Cô tin tưởng anh ấy nên mới uống rượu trước mặt anh ấy đấy chứ!
“Sau này ở bên ngoài thì đừng uống say.” Đàm Dận rất nhanh đổi câu khác: “Phải hạn chế hết mức không được dính đến rượu.”
“Uống với bạn cũng không được sao?”
“Không được.”
“Tại sao!”
Đàm Dận nhớ đến chuyện gì đó, nhức đầu nhắm mắt lại: “Sau khi say, tính tình em không tốt lắm.”
Biên Nhan tỏ vẻ “Sao anh có thể nói bậy vậy chứ”: “Ai ai cũng biết sau khi say em rất ổn, không ói không quậy, ngoan hệt như chim cút.”
“Em quả thật rất giống chim cút.”
“Này!”
Đàm Dận xoa đầu cô: “Ngoan nào, muốn uống rượu anh sẽ uống với em.”
“Uống xong chụt chụt em sao?”
“...” Đàm Dận nói không ra lời.
Biên Nhan nhìn anh đầy quái dị: “Chẳng lẽ tối hôm qua em đã làm chuyện gì không tốt khiến anh bị ám ảnh hả? Em cưỡng hôn anh mà không trả tiền sao?!”
Đàm Dận khinh miệt quan sát cơ thể bé nhỏ của cô: “Em cảm thấy em có thực lực này à?”
Ngày hôm qua anh từ phòng tắm ra ngoài, nhìn thấy cô