Chương 17: Bảo bối, anh chỉ thích phụ nữ thôi sao?
Anh mới nhận ra mình có hơi quá đáng, đi tới cạnh cô cố gắng trấn an, tay vừa đụng vào vai cô thì Biên Nhan theo phản xạ lùi lại để tránh né, ánh mắt rất sợ hãi.
Đàm Dận yên lặng thu tay về: “Sắp 11 giờ rồi, em đã muộn làm, có muốn nghỉ luôn một ngày không?”
Wow hai người đã làm gần hai tiếng, quá sa đọa quá sa đọa rồi.
“Em đã xin thầy nghỉ rồi.”
Đàm Dận gật đầu: “Em đi tắm đi.”
“Ờ.”
Biên Nhan chậm chạp đứng lên, chỗ vừa ngồi có đọng một bãi nước nhỏ, cái mặt mo của cô không khỏi đỏ lên, lặng lẽ kéo chăn qua che kín.
Đàm Dận thấy hết các hành động của cô: “...”
Cứ đi một bước thì phía dưới lập tức đau rát, Biên Nhan nhăn mặt, lo lắng chắc mình bị phế rồi.
“Có cần anh bế em vào không?” Đàm Dận cũng siêu chu đáo.
“Vậy anh sẽ chụt chụt em ở phòng tắm sao?”
“... Không biết.”
“Tại sao?” Biên Nhan tức giận chỉ vào ngực của mình: “Em không gợi cảm sao?!”
Tay Đàm Dận run run, xúc cảm trơn mịn và non mềm vẫn còn đây, anh cố nhịn nhắm mắt: “Hóa ra hai lần vẫn không làm em thỏa mãn, là kích thước của anh không đủ sao?”
Bây giờ cô vừa nghe đến cái từ “kích thước” này thì lphía dưới lại đau, lập tức không dám nói nhảm nữa, “loẹt xoẹt” lê dép vọt vào phòng tắm.
Ở sau lưng cô Đàm Dận thở phào một hơi, cách lớp khăn tắm nắm lấy gậy thịt đang gồ lên ở bên trong, hơi cau mày.
Sấy xong tóc đã là hơn 12 giờ trưa, Biên Nhan đói đến vã cả mồ hôi, vịn lan can đi xuống lầu mới phát hiện người bận rộn trong bếp không phải là dì Lý phụ trách nấu nướng.
Dáng vẻ Đàm Dận cúi đầu thái thức ăn siêu siêu siêu đẹp trai, Biên Nhan cầm lòng không đậu nghiêng đầu qua: “Bảo bối, anh cắt cà rốt thô ghê, à nhầm, đẹp mắt ghê.”
“...”
“Bảo bối, ngón tay của anh đẹp thật đấy, em hôn tay anh được không?”
“Anh mới vừa xắt ớt.”
“A, bảo bối, anh thật là đảm đang, em muốn chụt chụt anh kinh khủng.”
Đàm Dận dừng động tác, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Hự ~
Biên Nhan quay đầu sang bên kia, sau một lát lại quay lại: “Bảo bối, hai ngày nay anh vẫn cứ ở nhà à, không có lịch trình gì sao?”
“Chiều nay có buổi quay quảng cáo sữa rửa mặt, trừ cái đó ra cũng chưa có lịch trình gì khác.” Anh nói: “Lâu rồi anh chưa nhận được lời mời nào.”
Biên Nhan đau lòng, cô quyết định: “Buổi chiều em sẽ dẫn anh đi gặp đạo diễn và nhà đầu tư! Anh nhất định phải đóng