Chương 18: Cắm thêm một nắm cỏ lên đầu Tiết Ngôn
Biên Nhan thấy anh chẳng hề giống như đang đùa, ngượng ngùng không dám lên tiếng nữa.
Đàm Dận càng ngày càng hung dữ, không chỉ có chỗ đó hung hãn mà thái độ cũng trở nên hung hăng với cô, càng lúc càng giống Tiết Ngôn.
Thật sự rất quyến rũ!
Cá sáp dầu cũng bị anh ném vào thùng rác.
Ây gù.
Nhanh chóng đến thời gian ăn cơm, không ngờ tay nghề của Đàm Dận tốt vậy, chỉ là những món bình thường ở nhà mà lưỡi Biên Nhan cũng sắp rớt xuống rồi. Tuy nhiên, vì muốn giữ vững hình tượng nên không thể ăn quá nhiều, cô siêu đau khổ.
Đàm Dận vừa ngẩng đầu đã phát hiện cô giơ đũa không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, đôi mắt nóng rực tràn đầy trìu mến và rối rắm.
Đàm Dận: “?”
...
Buổi chiều, Biên Nhan tìm người đại diện của Đàm Dận lấy tài liệu của anh chuẩn bị đưa cho phó đạo diễn và bên đầu tư—— cũng chính là Tiết Ngôn. Người sau là người có quyền lực cao nhất trong cả hạng mục, anh làm nhà sản xuất nên gần như ôm đồm hết các việc liên quan đến sản xuất.
Về mặt casting, Tiết Ngôn có ý muốn tìm một người có danh tiếng và lượng fan ổn định vào đóng, thứ nhất là phải có độ hot, thứ hai phải có diễn xuất chuyên nghiệp.
Đạo diễn có khuynh hướng casting diễn viên theo kiểu trào lưu xã hội hơn, tốt nhất nên là người mới hoàn toàn nhưng phải có cảm giác mạnh mẽ nam tính.
Thế nhưng, Tiết Ngôn rất xem trọng ý kiến của cô, nội dung là cô viết, nếu trong suy nghĩ của cô có ứng cử viên lý tưởng, anh nhất định sẽ ưu tiên xem xét.
Biên Nhan bày tỏ: “Đúng là có thật.”
Tiết Ngôn cất giọng từ tính thoải mái hỏi: “Là ai?”
Biên Nhan không kiềm được tâm trạng vui vẻ: “Là chàng trai mà lần trước em đã nói với anh, anh ấy siêu đẹp trai, khí chất vừa tra lại vừa lạnh lùng quả thật đã phá vỡ mọi rào cản, hoàn toàn chính là Mạnh Nam Thừa trong suy nghĩ của em.”
Mạnh Nam Thừa là nam chính trong kịch bản của cô.
Một tên ngớ ngẩn, giai đoạn đầu điên cuồng ngược vợ.
Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, giọng Tiết Ngôn lạnh hẳn đi: “À? Lúc nào thì giới thiệu cho anh biết?”
“Hôm nay đi, anh có rảnh không?”
Anh im lặng hai giây, dường như đang kiểm tra lịch trình: “Bảy giờ, gặp ở khu Nguyên Thành.”
“Được được.” Biên Nhan đồng ý, nhân tiện không quên quan tâm anh: “Em nghe ra giọng của anh hơi khàn, có phải lại hút nhiều thuốc nữa rồi không? Anh có bệnh viêm dạ dày nên ít đụng vào cà phê và thuốc lá đi anh, không phải lần trước em đã mua cho anh rất nhiều kẹo cao su để anh dùng thay sao.”
Tiết Ngôn lạnh lùng: “Anh đều vứt hết rồi.”
“Cái gì?”
“Mấy loại kẹo em mua đều bị anh vứt hết đi rồi.”
“... Tại sao phải vứt đi? Anh không ăn thì có thể chia cho cấp dưới ăn mà.” Trong khoảnh khắc Biên Nhan như muốn tăng xông máu.
Tiết Ngôn nói: “Thấy chúng anh sẽ phiền lòng.”
“...”
Không khí bỗng nhiên đông cứng, cô hoàn toàn bối rối bởi sự vui giận thất thường của anh, qua hồi lâu mới khẽ nói: “Ừm, vậy sau này em không mua nữa.”
Hơi thở của Tiết Ngôn chợt nặng đi hẳn, anh không nói một lời cúp điện thoại.
Biên Nhan sững sờ nhìn màn hình di động, nói không buồn là giả. Cô và Tiết Ngôn đều không có mẹ nhưng cô lại có Biên Chí Thành. Ba luôn rộng lượng, hòa ái và chiều chuộng cô hết mực. Ông luôn làm tròn trách nhiệm của một người cha với cô nhưng lại vô cùng nghiêm khắc với Tiết Ngôn, mặc dù anh liều mạng cố gắng thế nào cũng không đổi được một câu khẳng định của Biên Chí Thành.
Dáng vẻ mất mát của Tiết Ngôn thật khiến người ta đau lòng. Từ lúc còn rất nhỏ, cô đã nhạy cảm với những thay đổi về tâm trạng và sức khỏe của anh, thậm chí anh không thoải mái chỗ nào cô còn biết trước cả anh. Cô rất lo lắng nên khó tránh khỏi sẽ dài dòng vài câu như mấy bà mẹ.
Cho dù anh không có tình yêu với cô