Bao Nuôi Idol

Chương 2


trước sau


Chương 2: Ghi thù
 
Lúc Biên Nhan tỏ tình với Tiết Ngôn, lông mày anh ta nhíu thật chặt. Anh ta vẫn luôn chẳng hề giấu giếm sự ác cảm với cô, giọng điệu lạnh lùng lộ vẻ không kiên nhẫn: “Em lại muốn giở trò gì với anh nữa?”
 
Biên Nhan rất vô tội: “Em nghiêm túc mà.”

 
Tiết Ngôn nhìn kỹ cô trong nửa giây nhưng không nói gì cả, cầm thuốc chuẩn bị vào phòng bệnh của Chu Hiểu Văn.
 
“Thật sự không thể được sao?” Biên Nhan không kiềm được sự nản chí, cô buông thõng vai: “Anh không hề suy xét đến việc đón nhận em dù chỉ một chút sao?”

 
Tiết Ngôn là một cô nhi không cha không mẹ, dưới sự giúp đỡ dài cả mười năm của ba Biên, anh ta đã thuận lợi thi đậu vào trường đại học hàng đầu cả nước, sau đó còn cầm học bổng đến mỏi tay. Anh ta rất phấn đấu, thành tích từ việc học đến tham gia công tác đều ưu tú không thể bàn cãi. Ba Biên từng tuyên bố trước các vị cổ đông sáng lập của Hội đồng quản trị rằng Tiết Ngôn được xem như một nửa người của nhà họ Biên.
 
Thân thế Tiết Ngôn đáng thương, lại luôn mang dáng vẻ chịu đựng đầy khắc khổ, chủ yếu là vẻ ngoài thật sự quá ưa nhìn. Biên Nhan vô cùng thương tiếc anh ta, từ nhỏ đến lớn có đồ tốt gì cô vẫn luôn đưa cho anh đầu tiên, dù mỗi lần đều không nhận được sắc mặt tốt đẹp gì.
 
Thái độ của Tiết Ngôn đối với cô không thể nói tốt cũng không phải là tệ, không có lựa ý lấy lòng, thậm chí còn có chút qua loa. Mấy ngày trước đột nhiên anh ta như được khai sáng, chủ động hẹn cô cuối tuần đến câu lạc bộ leo núi, còn nắm tay cô nữa, lòng bàn tay anh ta khô ráo và ấm áp, nghe được tiếng nói chuyện và vẻ mặt dịu dàng của người ấy với mình, trái tim Biên Nhan chợt nhảy lên vài nhịp, luôn miệng đáp "vâng".
 
Buổi sáng hôm đó, Tiết Ngôn ra khỏi thư phòng của Biên Chí Thành, Biên Nhan nhạy cảm nhận thấy tâm trạng anh ta không tốt, nghĩ là do anh ta sai sót trong công việc bị mắng nên cô cẩn thận bịa ra vài câu chuyện cười, muốn xua tan tâm trạng tiêu cực của anh.
 
Kết quả chính cô bị chọc cười, vỗ bắp đùi cười khanh khách không dừng được, nước mắt lóng lánh đúng lúc đối diện với tầm mắt của Tiết Ngôn, anh hiếm lắm mới mỉm cười nhưng rồi lại đè nén nó.
 

Đến khi vào câu lạc bộ leo núi nhìn thấy Chu Hiểu Văn anh mới lại dấy lên chút hào hứng. Cô gái kia đeo đai an toàn đầy đủ, vẫy tay với bọn họ từ phía xa. Tiết Ngôn mỉm cười gật đầu đáp lại cô ta.
 
Hóa ra không phải là cuộc hẹn giữa hai người à.
 
Biên Nhan cực kỳ mất mát.
 
Chu Hiểu Văn là một người mới học hoàn toàn, trước giờ chưa từng tiếp xúc với loại vận động thế này. Tiết Ngôn tạm thời đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên, vừa đích thân làm mẫu vừa dùng tay sửa đổi tư thế và động tác cho cô ta, lúc cô gái đó leo lên chỗ cao lộ vẻ khẩn trương và lo sợ thì anh còn

đứng dưới kiên nhẫn động viên.

 
Biên Nhan bị gạt qua một bên, thấy hai người họ càng ngày càng ăn ý, Tiết Ngôn cũng tỏ vẻ thích thú với chuyện tiếp xúc thân mật tay chân thế kia, cô bỗng trở nên vô cùng ghen tị.
 
Nhưng bảo cô quay đầu bỏ đi thì cô lại không cam lòng.
 
Cảm giác ghen tị đến toàn thân phát run thật sự quá khó chịu, cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Hiểu Văn, sợ bị cô ta phát hiện ra những ý niệm xấu xa và hèn hạ của mình.
 
“Cô Biên không chơi cùng sao?” Chu Hiểu Văn cười sang sảng: “Hai đứa con gái tụi mình đến bức tường kia so tài không? Bức này cao khoảng 15 mét, xem ai trong chúng ta có tốc độ nhanh hơn.”
 
Cô Biên, cô ta thật đúng là đủ khách sáo.
 
“Vậy không công bằng với cô, cô vừa mới học không bao lâu, hơn nữa thể lực của cô đã hao tổn khá nhiều rồi.”
 
“Chỉ để gia tăng thêm phần thú vị mà thôi, chứ không phải thật sự muốn thắng cô đâu.”
 
À, vậy được rồi.
 
Có lẽ Chu Hiểu Văn thiếu kinh nghiệm, trong quá trình leo núi cô ta leo quá gần cô, không ngừng lấn tới chỗ của cô. Biên Nhan rất cố gắng thu lại động tác nhưng cô vẫn đụng trúng khuỷu tay của cô ta.
 

Lúc Chu Hiểu Văn té xuống, cô hoàn toàn hoảng sợ, theo bản năng vươn tay cố gắng bắt lấy cô ta, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nếu cô gái này bị thương, Tiết Ngôn nhất định sẽ nổi trận lôi đình với cô.
 
Thế nhưng, Chu Hiểu Văn vẫn ngã rầm xuống đất, vẻ mặt đau đớn rên rỉ, trong toàn bộ quá trình dường như đai an toàn kia chỉ để trang trí. Cánh tay phải của Biên Nhan bị sức nặng của cô ta kéo theo, vai và khuỷu tay đau đến tận tim, hình như có dấu hiệu trật khớp.
 
Biên Nhan nhớ rõ sắc mặt  của Tiết Ngôn khi đó kinh khủng bao nhiêu, anh lạnh lùng liếc cô, bước nhanh tới kiểm tra tình trạng thương tích của Chu Hiểu Văn.
 
Trải qua việc lần này của Chu Hiểu Văn, xem như anh ta đã hoàn toàn ghi thù với cô rồi.
 
Dù căn phòng xa hoa hiện nay mà cô ta đang nằm này là do Biên Nhan bỏ tiền cho cô ta chuyển qua.
 
“Tiết Ngôn... Em thật sự rất thích anh.” Biên Nhan cúi đầu khẽ nói: “Nhưng anh xem thường em như vậy... khiến em rất khó chịu, đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa em cũng suýt trật khớp. Nếu lần này anh lại từ chối em nữa, chỉ sợ em không còn mặt mũi và sức lực để quấn mãi lấy anh không buông rồi.”
 
Bước chân Tiết Ngôn dừng một lát: “Tùy em.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện