Chương 3: Cắm sừng (*) Tiết Ngôn
(*) Nguyên văn 绿: lục ở đây là xanh biếc, xanh lá, ám chỉ việc cắm sừng người mình thích.
“Chu Hiểu Văn là ai?”
Trong quán cà phê, Ngải Lê hỏi sau khi nghe cô kể lại hết chuyện đã xảy ra hôm đó.
“Đàn em của Tiết Ngôn, một cô nàng học cực giỏi, cũng giống như anh ấy chọn cách vừa làm vừa học. Nghe nói năm ba đại học cô ấy kiếm được khoảng một trăm vạn dựa vào việc mở cơ sở đào tạo hè.” Biên Nhan rầu rĩ khuấy khuấy cà phê.
“Rất thông minh đấy, có thể cả hai đều là một loại người nên mới có thể ấn tượng với nhau như thế.” Ngải Lê rất khách quan chỉ ra: “Tiết Ngôn phấn đấu như vậy, chắc chắn yêu cầu về một nửa kia rất cao. Cậu chỉ có gia thế tốt, những phương diện khác cũng thường thường chẳng có gì đặc biệt, còn không có chí tiến thủ.”
“Hứ.” Biên Nhan lại càng mất mát: “Nhưng tớ cũng rất nỗ lực học tập và làm việc mà.”
“Cậu nói xem ba cậu là một nhân vật có tiếng trong thành phố, còn cậu vùi trong một công ty nhỏ không có danh tiếng gì làm việc vặt, mỗi tháng lĩnh bốn ngàn tiền lương, còn không cao bằng tài xế của ba cậu nữa nhỉ?”
“Bầu không khí giữa tập thể chúng tớ rất tốt, hơn nữa tiêu chuẩn của thầy tớ rất cao. Tớ thích viết văn, mấy thứ như tiền gì đó đủ tiêu là được rồi.”
“Chẹp.” Ngải Lê lắc đầu, không tiếp tục quở trách cô không có tiền đồ nữa.
Thật ra Biên Nhan không phải ngậm thìa vàng ra đời, trong ấn tượng thuở còn rất nhỏ của mình, cô nhớ đã theo ba mẹ chuyển đến một cái làng sắp sửa phải giải tỏa trong thành phố, một nhà ba người sống chen chúc nhau, thậm chí một cái nhà vệ sinh nhỏ xíu cũng không có.
Sau đó vì nhờ vả chút quan hệ, mỗi ngày ba Biên đều đến bệnh viện đút cơm xoa bóp, bưng phân bưng nước tiểu cho cha của lãnh đạo, làm mọi việc đều rất tươm tất và chuyên nghiệp hơn cả hộ lý, ngay cả một cái móng ngón chân cũng cắt mượt mà bóng loáng cho người ta khiến ông lão cảm động bù lu bù loa.
Đối với hoàn cảnh thương nghiệp trong khoảng bảy tám năm trước thì ôm được bắp đùi đồng nghĩa với ôm được cây rụng tiền.
Biên Chí Thành vất vả hơn phân nửa cuộc đời mới liều mạng lấy được một mảnh trời riêng trong giới kinh doanh ăn thịt người này nhưng không có yêu cầu gì quá đáng và nghiêm khắc với con gái. Tính cách Biên Nhan rất giống mẹ cô, ông biết rõ cô không ứng phó nổi với những mối quan hệ xã giao phức tạp.
Ông dành tất cả kỳ vọng vào Tiết Ngôn, vì vậy phong cách làm việc và thủ đoạn quản lý của Tiết Ngôn dường như là một phiên bản khác của Biên Chí Thành.
“Tớ biết cậu thích cái gương mặt đó của Tiết Ngôn, bề ngoài đó tớ nhìn thấy cũng muốn nhũn cả chân. Tuy nhiên trong giới của tớ không thiếu nhất chính là các tiểu thịt tươi (*) có đủ mọi loại hình và khí chất, gần đây tớ gặp một cực phẩm, mới debut nên đang vội vã tìm chỗ dựa, chỉ là đang mắc một khoản nợ có thể sẽ cần cậu giúp anh ta chi trả.”
(*) tiểu thịt tươi: là tên người hâm mộ Trung Quốc dành cho các sao nam, dùng để chỉ những người đàn ông trẻ và đẹp trai trong độ tuổi từ 12-20.
“... Cậu bảo tớ bao nuôi ngôi sao nam hả?”
“Giới giải trí vốn chính là cuộc đi săn sắc đẹp của những người có tiền.” Ngải Lê tựa người ra sau, mỉm cười đầy sâu xa: “Tớ thật không nỡ để Đàm Dận bị đám con gái tào lao kia phá nát, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có cậu là thích hợp nhất.”
Thế nhưng nói đến bao nuôi, trong ấn tượng của Biên Nhan đều là chuyện mà đám đàn ông đầu trọc béo núc kia làm thôi, cô là nữ thanh niên tài đức vẹn toàn còn cần dựa vào bao nuôi để tìm kiếm tình yêu đích thực sao!
Biên Nhan nhịn nửa tháng không đi tìm Tiết Ngôn, cũng không cố ý dò hỏi tin tức của anh ta nữa.
Không bị cô quấy rầy, có lẽ anh ta sẽ cảm khái sự thanh tịnh hiếm có này.
Bốn giờ chiều, Tiết Ngôn gọi điện thoại cho cô: “Ba bảo chúng ta trở về nhà chính ăn cơm.”
Trong nhà, anh ta sẽ tôn kính gọi Biên Chí Thành một tiếng Ba.
Biên Nhan đáp “Vâng” tỏ vẻ đã biết.
Thái độ của cô xa cánh rõ mồn một, Tiết Ngôn nhắm lại mắt, ngữ điệu chậm rãi: “Em đang ở đâu? Anh lái xe tới đón.”
Đến bây giờ Biên Nhan còn chưa thi nổi bằng lái xe.
Cô nói: “Không cần đâu, em tự bắt xe qua.”
Tiết Ngôn không nói gì, cúp điện thoại.
Biên Chí Thành là người rất chú trọng tình thân, cách một khoảng thời gian thường sẽ tổ chức một buổi tụ họp gia đình. Nếu gần đó có thân thích rảnh rỗi cũng sẽ mời người ta tới, trao đổi tình cảm hay hàn huyên về tình hình gần