Chương 4: Ngực giả
Trước khi gặp mặt, Ngải Lê cố ý tiêm cho cô một mũi dự phòng: “Anh chàng kia hơi kiêu, nói chuyện có thể không dễ nghe lắm, cậu phải kiên nhẫn chút đấy.”
“Vậy sao được, bị bao nuôi thì nên có ‘màu’ (*) của bị bao nuôi chứ nhỉ.”
(*) Nguyên văn亚子: là một từ mạng, đồng âm với 样子(dáng vẻ), bắt nguồn từ một bộ phim hoạt hình tên Balala the Fairies.
“Chẹp.”
Cửa phòng bao khách sạn được đẩy ra, một người đàn ông trẻ có thân hình hơi mập lập tức nhiệt tình bước lên đón, vẻ mặt tươi cười tự giới thiệu mình: “Xin chào xin chào, tôi là người đại diện của A Dận, Vương Hạo.”
Ngải Lê vừa đến đã nhìn chung quanh: “Đàm Dận đâu?”
“A Dận đang tẩy trang trong toilet, chúng tôi mới vừa kết thúc buổi chụp hình cho một tạp chí là vội vã chạy tới ngay.”
“Chẹp, không ngờ cậu ta còn có thể nhận được việc.” Ngải Lê đặt túi ở trên đùi: “Vậy chúng ta ngồi xuống chờ cậu ấy.”
“Hey, wow.” Vương Hạo đang nói chuyện cùng Ngải Lê nhưng mắt vẫn cười tít quan sát Biên Nhan: “Cô Biên thật xinh đẹp, không thua kém gì mấy ngôi sao nữ trong giới cả.”
Ngải Lê véo nhẹ gò má Biên Nhan: “Nói cô ấy được bao nuôi tôi cũng tin đấy. Cũng may là Biên Biên nhà chúng tôi có lợi thế về ngoại hình, nếu không ngay cả mặt Đàm Dận cũng không chịu gặp rồi.”
“Cậu véo rớt mất phấn của tớ rồi.”
“Ồ.” Ngải Lê rút một tờ khăn giấy ra lau ngón tay.
“A Dận đưa ra điều kiện quá hà khắc, không ít người đề cử bị cậu ta đánh rớt. Người mới khác mà gặp được kim chủ chịu bỏ tiền, bỏ tài nguyên ra đã mang ơn đội nghĩa lắm rồi, chỉ có cậu ta còn lựa với chẳng chọn.” Người đại diện cười cười: “Trong số những người đó thì cô Biên có tư cách tốt nhất, trẻ tuổi, vóc dáng đẹp, tính cách cũng rất đáng yêu. A Dận không thích nhất loại người ỷ có mấy đồng tiền dơ bẩn thì mũi hếch lên trời, không tôn trọng người khác...”
“Những chuyện khác thì tôi thừa nhận, nhưng sao các người biết tính cách của tôi tốt?”
Vương Hạo và Ngải Lê nhìn nhau cười, không nói gì.
Sống lưng Biên Nhan run lên.
Cửa phòng bao chợt bị gõ nhẹ hai cái rồi được kéo ra từ bên ngoài. Một người đàn ông có vóc dáng cao gầy đi vào. Anh cúi đầu, tóc hơi ướt, làn da nhìn còn trắng trẻo, mịn màng hơn một cô gái là cô đây.
Anh đến gần thì Biên Nhan chợt nhạy cảm nhận ra rằng không khí trong phòng bao đã thay đổi, ngay cả Ngải Lê luôn lãnh đạm, bình tĩnh cũng không tự chủ được ngồi lại thật ngay ngắn, còn dùng ngón tay chỉnh lại tóc tai cho gọn gàng.
Vương Hạo đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “A Dận...”
“Ừ.” Ánh mắt Đàm Dận dừng lại trên người Biên Nhan.
Khi anh chăm chú nhìn, Biên Nhan lặng lẽ ngồi thẳng sống lưng.
Anh kéo cái ghế bên cạnh cô ra, rất tao nhã ngồi xuống đối diện với cô và nhẹ giọng hỏi: “Là cô sao?”
Pháo hoa nở rộ trong đầu Biên Nhan.
Anh đợi trong chốc lát nhưng không chờ được cô đáp lại: “Tại sao không nói gì?”
Biên Nhan vừa nghe anh mở miệng thì tai lập tức nóng lên: “... Chào anh.”
Rốt cuộc cô đã hiểu tại sao chạm một cái sẽ phải thu phí rồi.
Người đàn ông này có một loại khí chất chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm chứ không thể khinh nhờn. Khi anh nói chuyện với cô, Biên Nhan đã cảm thấy sâu sắc phúc vận của mình đã khá hao tổn mất rồi...
“Cô từng yêu đương chưa?”
“Chưa, chưa từng.” Những năm qua chỉ dốc sức theo đuổi Tiết Ngôn thôi.
Đàm Dận cười.
Không biết tại sao mặt Biên Nhan đỏ đến mức sắp nổ tung rồi.
Đàm Dận dùng giọng rất dịu dàng hỏi: “Cô Biên, cô có thể bao nuôi tôi được không?”
Được quá đi chứ!
Chỉ nghĩ đến có thể được anh đè lên giường đi vào, bắp đùi Biên Nhan thắt lại, chỗ kín co rút một trận, sắp lên cao trào rồi.
Tiền có là gì, mạng tôi cũng cho anh.
Cô sợ bị anh nhìn ra điểm khác thường, chỉ gật đầu rồi không dám lên tiếng.
“Vương Hạo, lấy hợp đồng ra.” Đàm Dận nhận lấy bản hợp đồng rồi mở ra nhanh chóng ký một chữ ký xinh đẹp xuống, sau đó đưa tới tay cô.
Thấy cô hơi sững sờ, Đàm Dận hạ giọng hỏi: “Cô có cần đọc qua một lần nữa không?”
Biên Nhan lắc đầu, đặt bút