Chương 8: Hôn vào nơi rất thoải mái
Cô hăng say tự xoa nắn, anh thấy thế thì trong lòng bốc lửa, bắt lấy cổ tay cô: “Em say thật hay giả say đấy?”
“Ưm...” Biên Nhan cố sức nâng mí mắt: “Em không có say...”
“Vậy vào toilet tự tắm rửa sạch sẽ đi.”
“Tại sao chứ?”
“Dơ quá, anh không thể nằm cùng một cái giường với em được.”
Ý ghét bỏ trong lời nói của anh quá rõ ràng, Biên Nhan tủi thân bĩu môi: “Vậy em ngủ trên sàn là được...”
Đàm Dận hít sâu một hơi: “Anh tắm cho em được không?”
Mắt Biên Nhan thoáng chốc sáng rực lên nhưng lại nhanh chóng lắc đầu.
“Sao vậy?”
Cô che mặt: “Đừng nói nữa, máu mũi của em sắp chảy ra rồi này.”
Đàm Dận cứng đờ, cong ngón tay búng vào trán cô, tức giận bình luận: “Háo sắc.”
Nhưng nếu không háo sắc cũng sẽ không bỏ ra số tiền lớn như vậy để bao nuôi anh.
Biên Nhan ôm cánh tay của anh, tựa đầu lên, vừa cọ vừa nói: “Anh hôn em đi nà, hôn hôn là sẽ có sức ngay nà.”
“...Mỗi lần em uống say đều sẽ biến thành như vầy phải không?”
“Hở?”
“Hay là với ai em cũng đều như vậy.”
Não Biên Nhan tạm thời tắt máy nên khó bề phân rõ hàm nghĩa trong lời nói của anh, vẻ mặt cô mờ mịt.
Đàm Dận cúi đầu nhìn chăm chú vào mắt cô: “Em muốn hôn thế nào?”
Trong giọng nói của cô tràn đầy hân hoan: “Anh phải hôn ở vị trí mà em chỉ định.”
“Được.”
“Tay tay.”
Đàm Dận mở tay của cô ra, hôn một cái vào lòng bàn tay mềm mại.
“Mặt.”
Anh hơi nghiêng mặt, tránh sống mũi cao thẳng, muốn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang nói dông nói dài này nhưng lại bị Biên Nhan lấy tay đẩy trán: “Môi thì không muốn.”
“...” Anh nhẫn nại hôn một cái vào má cô: “Đủ chưa?”
Cô nhắm mắt lại vén vạt áo lên, lộ ra cái bụng nhỏ trắng trẻo đáng yêu, nói đặc sệt giọng mũi: “Bụng cũng muốn được hôn.”
Đôi môi mới vừa chạm vào, Biên Nhan lập tức run rẩy lấy tay che lại: “Ưm nhột quá đi mất.”
Đàm Dận cố ý chơi xấu hôn một đường dài từ bụng xuống, hôn đến mức cô cuộn người lại, cái bụng chợt co rút, giãy giụa tránh trái tránh phải: “... Ưm nhột quá... Đừng... A em không chịu nổi...”
Nơi khó nói nào đó của anh bị đầu gối cô ma sát, Đàm Dận cau mày dừng động tác. Quần áo Biên Nhan xốc xếch rụt lại trong ngực anh thở hổn hển, vẻ mặt như sống sót sau tai nạn.
Anh lạnh tanh hỏi: “Còn muốn hôn nữa không?”
Tóc cô rối loạn, mướt mồ hôi dính bết vào mặt, dưới ánh đèn làn da trông trơn nhẵn nõn nà, bộ ngực mềm mại phập phồng dữ dội, cô uể oải nói: “Muốn...” Cô cởi áo nịt ngực ra: “Muốn hôn chỗ này...”
Đàm Dận không nói gì.
Một bộ phận nào đó ở dưới quần gần như lập tức lớn đến phát đau.
Anh há miệng ngậm chặt quả anh đào nhỏ non nớt kia, ngọt ngào, đàn hồi* giống như trong dự đoán, anh cắn lấy bầu ngực, dùng đầu lưỡi gẩy nhẹ nụ hoa.
(*) Nguyên văn Q 弹: ý nói là dai và đàn hồi (kiểu như kẹo dẻo).
Biên Nhan khẽ hừ, viền mắt lập tức ướt, rưng rưng nhìn anh, dáng vẻ trông hoàn toàn vô hại.
Anh nhả nụ hoa ra, chống nửa người trên lên, nhìn nụ hoa nhỏ dính nước bọt sáng lóng lánh đỏ bừng dựng thẳng.
Rất đẹp.
Cô khẽ thở ra: “Tiếp theo chúng ta hôn một nơi rất thoải mái có được không?”
Anh suýt nữa muốn lên tiếng đáp được.
Cô chầm chập vén váy lên, làn váy khó khăn lắm mới che khuất bắp đùi, hai chân thon dài cân xứng nhưng bắp đùi