Chương 9: Nông cạn
Biên Nhan gọi vị quản gia già phụ trách trông nom căn nhà mở cửa từ bên trong ra cho cô, dọc theo đường đi Biên Nhan nói sơ qua với ông thân phận của Đàm Dận, nhờ ông chuẩn bị giúp một căn phòng tốt, tốt nhất là nên tràn trề ánh mặt trời, vừa mở cửa sổ ra có thể ngửi thấy được hương hoa thoang thoảng từ vườn tường vi, như vậy, khi ở đó bảo bối của cô mới có thể có tâm trạng thoải mái được.
Tâm trạng thoải mái mới có thể nói nhiều với cô chứ sao.
Đôi mắt vẩn đục của quản gia nhìn chằm chằm vào Đàm Dận mấy giây, nhìn đến khi da đầu anh tê dại mới từ từ gật đầu: “Được rồi Tiểu Nhan, trước hết chú cho người vào quét dọn sạch sẽ, chuẩn bị sẵn những thứ cần thiết, hai đứa tạm uống trà và ăn điểm tâm ở vườn hoa đi.”
“Cảm ơn chú Hồ.”
Biên Nhan rất cung kính dõi mắt nhìn vị quản gia già rời đi.
“Đây là gì?” Đàm Dận chỉ vào một bức tượng chó Labrador ngay chính giữa vườn hoa, trông có vẻ đã có lâu lắm rồi, trên bức tượng còn giữ rất nhiều dấu vết của gió táp mưa sa.
Biên Nhan đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, hơi hoài niệm nói: “Đây là chú chó mà em nuôi lúc mười hai tuổi, đáng tiếc sau đó nó chạy mất. Ba thấy em quá đau buồn nên mới cho người xây nên bức tượng này, ông nói nó chỉ đổi một hình dạng khác để ở bên em.”
Cô chỉ vào một con mắt phải đã bị hư hại của chú chó: “Đây là do Tiết Ngôn cầm tảng đá đập bể, em tức giận đến mức nửa tháng không thèm quan tâm tới anh ấy.”
Sau đó cô mới biết nguyên nhân, khoảng thời gian đó trong trường học đồn đãi Tiết Ngôn là chồng nuôi từ bé của cô. Họ nói đừng thấy ở trường anh qua lại với đám cậu ấm nhà có tiền nhưng thật ra anh chỉ là đầy tớ rửa chân của cô ở nhà họ Biên.
Vì thế anh mới tức giận như vậy.
Thế nên từ đó về sau anh không nói chuyện với cô ở trường nữa.
Cô tốn rất nhiều công sức mới điều tra ra được ngọn nguồn của lời đồn, sau đó cầm hộp bút chì lên chịu mạo hiểm bị ghi lỗi mà hung hăng đi đánh cho tên mắt kiếng kia một trận. Tên mắt kiếng kia túm lấy quần sịp khóc bù lu bù loa thanh minh cho Tiết Ngôn trên chương trình phát thanh ở khuôn viên trường.
Sau đó Tiết Ngôn hùng hổ vọt vào lớp kéo cô ra ngoài. Tiết Ngôn - người luôn xem cô như người qua đường trong trường - hiếm khi cao giọng như lúc ấy. Biên Nhan cố gắng đè nén sự đắc ý trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc đợi anh nói cảm ơn mình.
Gương mắt tuấn tú của Tiết Ngôn xanh mét, anh hạ giọng hỏi: “Em kéo quần lót của người ta làm gì?”
“??”
“Em là nữ lưu manh sao?”
“Em không có.”
“Vậy quần của tên mắt kiếng kia bị hỏng thế nào?”
“??” Biên Nhan hoang mang: “Liên quan gì đến em? Sao em biết được? Tên mắt kiếng đó lại tung tin đồn bậy bạ nữa hả?”
Hèn gì hôm nay ngay cả chủ nhiệm lớp cũng nhìn cô với ánh mắt là lạ...
Tiết Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô một lát rồi xoay người bước nhanh đi.
Buổi chiều, cô bỗng nghe nói Tiết Ngôn vốn luôn lịch sự, không nói tục, không gây chuyện đã đánh tên mắt kiếng lớp 7 (2) một trận, anh còn xé nát chiếc quần lót hàng hiệu mà cậu ta mới nhận rồi đội lên đầu cậu ta.
Mắt kiếng khóc nghẹn, từ đó về sau nhìn thấy hai người bọn họ thì cậu ta luôn đi đường vòng.
Thật ra cô cũng nghĩ Tiết Ngôn là con rể tương lai mà ba cô khổ tâm bồi dưỡng, thế nhưng anh không muốn cô cũng không còn cách nào.
Đàm Dận: “Tiết Ngôn?”
Đây là anh lần thứ hai nghe được cái tên này.
“Tiết Ngôn là con nuôi của ba em.” Biên Nhan nói: “Anh ấy siêu đẹp trai nhưng tính cách không tốt mấy.”
Tính cách không tốt nên mới ít bạn như thế.
Thậm chí cả bạn gái cũng không có.
Vừa nói thế, đột nhiên cô nhận ra đấy lại là chuyện tốt.
Đàm Dận nhíu mày: “Xem ra em chỉ thích trai đẹp.”
“Đúng