Để chuẩn bị cho lễ kỉ niệm 2 năm ngày cưới, Lục Nghị Nhất đã muốn tổ chức cho thật long trọng, nhưng như vậy thì rất bất tiện cho việc đi lại của Đàm Lạc Y. Vì vậy, từ bữa tiệc lớn, trở thành bữa ăn tối lãng mạn của chỉ hai người....
Dưới ánh nến lung linh, Lục Nghị Nhất và Đàm Lạc Y nhìn nhau cười gượng, đã cưới nhau hai năm rồi, nhưng mỗi lần nhìn sâu vào mắt Lục Nghị Nhất, trái tim Đàm Lạc Y đều đánh trống liên hồi như mới ngày đầu gặp gỡ, cô đỏ mặt không nhìn anh thêm nữa. Thấy Đàm Lạc Y đang nhìn mình rồi bỗng nhiên quay đi Lục Nghị Nhất có chút bất mãn
" Em đã chán anh rồi sao?"
" Hửm?" Đàm Lạc Y khó hiểu hỏi lại
" Em không thèm nhìn anh nữa" Lục Nghị Nhất bỉu môi
" Đâu có, sao em có thể chán anh được... chỉ là có chút ngượng" Đàm Lạc Y nhỏ giọng nói
" Bà xã... hôm nay là ngày tròn hai năm kết hôn đấy!! Em còn ngượng?" Lục Nghị Nhất buồn cười hỏi cô
" Phải a... Anh mê người như vậy, sao có thể không ngượng..." Đàm Lạc Y càng nói, mặt cô càng đỏ nhưng do ánh nến nên Lục Nghị Nhất không thể nhìn thấy. Vả lại từ lúc mang thai, cơ thể Đàm Lạc Y vô cùng nhạy cảm, da mặt cũng mỏng đi rất nhiều, cũng chẳng giấu được cảm xúc như lúc trước nữa, cái gì cũng biểu thị ra, nhiều lần khiến Lục Nghị Nhất dở khóc dở cười
" Em cũng mê người như vậy, sao anh có thể kiềm chế nổi đây?" Lục Nghị Nhất đi đến bên cạnh Đàm Lạc Y, ngồi xuống bên ghế còn trống, nghiêng người chống cằm nhìn cô.
" Ông xã... không được như vậy đâu" Đàm Lạc Y nhoài người đặt cằm của mình lên vai anh thủ thỉ
" Anh sẽ nhẹ nhàng khiến hai bảo bối không đau" Lục Nghị Nhất ôm Đàm Lạc Y trong lòng, nhắm mắt hưởng thụ mùi hương thơm ngát của cô
Đàm Lạc Y ngồi thẳng người dậy, hai tay ôm lấy cổ Lục Nghị Nhất, hai gương mặt gần sát nhau, Đàm Lạc Y cười quyến rũ, Lục Nghị Nhất không kiêng dè hôn cô... Từ trán, mắt, hai gò má, cái mũi thẳng và cuối cùng là đôi môi mọng của Đàm Lạc Y.
Cả hai đang say sưa thưởng thức vị ngọt của nhau thì chuông cửa reo lên, lần thứ nhất Lục Nghị Nhất mặc kệ vẫn tiếp tục ngậm mút môi ngọt, lần thứ hai Trán Lục Nghị Nhất có chút nhíu lại khó chịu, đến lần thứ ba tiếng chuông cửa vang lên Đàm Lạc Y lưu luyến buông anh ra
" Anh xem ai đến vậy?" Cô vỗ vỗ vào đùi anh, Lục Nghị Nhất nhăn nhó không tình nguyện mà đứng dậy đi mở cửa
Bên ngoài là Lục lão gia và Lục phu nhân, thấy cửa mở, câu đầu tiên là Lục phu nhân trách Lục Nghị Nhất
" Con đang ngủ à? Mở cửa lâu như thế"
" Sao ba mẹ lại đến giờ này?" Lục Nghị Nhất nhướn mày hỏi
" Đến thăm con chứ sao" Lục phu nhân và Lục lão gia vào nhà rất tự nhiên
" Ba, mẹ" Đàm Lạc Y bên trong bếp đã dọn sơ sơ chiến trường lãng mạn của cả hai, mới bưng hai ly nước trái cây ra ngoài, Lục Nghị Nhất nhanh tay đi đến lấy hai ly nước trên tay cô đặt xuống bàn, sau đó liền dìu Đàm Lạc Y ngồi xuống ghế
" Y Y, con vẫn khoẻ chứ, dạo này còn nghén không?" Lục lão gia nhìn thấy Đàm Lạc Y, gương mặt nghiêm khắc đã không còn, mỉm cười hỏi cô
" Anh nhìn xem, con bé sắp sinh rồi, còn giai đoạn ốm nghén sao? " Lục phu nhân đánh một cái vào vai Lục lão gia giải thích
" Dạ con đã khoẻ rồi ạ, chỉ là hơi nặng nên đi đứng có chút bất tiện" Đàm Lạc Y hướng Lục lão gia lễ phép nói
" Khoẻ rồi là tốt, dự sinh là bao giờ đấy con?" Lục lão gia cười cười