Lúc này anh mới ý thức được rằng hình như mình đã hạ miệng quá nặng, tiến đến chỗ cô định trấn an đôi câu, cánh tay giơ lên vừa mới đụng vào bả vai của cô, theo phản xạ Biên Nhan lùi ra sau định trốn, trong ánh mắt có sự sợ hãi không hề che giấu.Đàm Dận yên lặng rút tay về: “Sắp 11 giờ trưa rồi, dù gì cũng đã muộn, em có muốn nghỉ một ngày không?”Ặc, vậy mà bọn họ đã lăn lộn gần hai tiếng đồng hồ, đúng là quá phóng túng rồi.“Em xin thầy nghỉ rồi.”Đàm Dận gật đầu: “Đi tắm đi.”“Ồ.”Biên Nhan rề rà đứng lên, chỗ khi nãy cô ngồi có một vũng nước đọng nhìn vô cùng bắt mắt, mặt già của cô không khỏi nóng lên, lặng lẽ kéo cái chăn qua che lại.Đàm Dận nhìn thấy hết động tác của cô “…”Vừa bước đi một bước thì phía dưới lập tức nóng rát nhói đau, Biên Nhan nhăn mặt, thầm lo sợ mình sẽ tàn phế.“Có muốn anh ôm em vào trong không?” Đàm dận vô cùng chu đáo.“Anh sẽ không ăn em trong phòng tắm đâu nhỉ?”“…Sẽ không.”“Tại sao?” Biên Nhan tức giận chỉ vào ngực mình, “Em không gợi cảm sao?!”Tay Đàm Dận run lên, cảm giác non mềm nhẵn nhụi vẫn còn lưu lại trêи tay anh, anh nhắm mắt kềm chế xúc động trong lòng, “Thì ra hai lần vẫn chưa làm em thỏa mãn, là do kϊƈɦ cỡ của anh không đủ lớn sao?”Bây giờ mỗi khi cô nghe thấy mấy chữ “Kϊƈɦ cỡ” thì bên dưới lập tức cảm thấy đau, chẳng thèm nhiều lời, cô mang dép lê chạy thẳng vào phòng tắm.Đàm Dận đứng phía sau cô thở phào nhẹ nhõm, cách lớp khăn tắm anh nắm lấy cục thịt nổi gồ lên phía dưới, hơi nhíu mày.Sấy khô tóc xong thì đã là 12 giờ trưa, Biên Nhan đói đến mức mức da bụng sắp dính vào lưng rồi, cầm tay vịn cầu thang bước xuống lầu một, lúc này mới nhận ra người đang bận rộn nấu nướng trong nhà bếp không phải là dì Lý.Dáng vẻ Đàm Dận cúi đầu cắt rau thôi cũng đã quá đẹp trai rồi, tim Biên Nhan cũng rung rinh theo từng động tác của anh, cô thò đầu qua: “Cục cưng à, anh cắt cà rốt to quá, không, là đẹp quá.”“…”“Cục cưng ơi, tay anh đẹp quá vậy, em có thể hôn tay anh không?”“Anh vừa mới cắt ớt xong.”“Ồ, cục cưng nè anh đúng là đảm đang quá đi, em muốn ăn anh quá hà.”Đàm Dận dừng động tác, nhìn cô một cách vô cảm.Đáng sợ quá~Biên Nhan quay đầu nhìn về chỗ khác, một lúc sau cô lại quay lại: “Cục cưng à, mấy ngày nay anh vẫn luôn ở nhà, không có lịch làm việc sao?”“Chiều mai quay quảng cáo sửa rửa mặt, sau đó thì không còn việc gì nữa.” Anh nói: “Đã lâu rồi anh không có việc làm.”Biên Nhan vô cùng đau lòng, cô hạ quyết tâm: “Chiều nay em sẽ dẫn anh đi gặp đạo diễn và nhà đầu tư! Kịch bản của em nhất định phải để anh diễn!”Đàm Dận cười cười, định sờ đầu cô thì sực nhớ ra tay mình vừa mới cắt ớt còn chưa rửa nên đành thôi.Biên Nhan là một em bé hiểu