Màn đêm buông xuống song thành Mạc Dương vẫn nhộn nhịp như cũ, người đến người đi, xe ngựa thành đoàn.
Mà nơi náo nhiệt nhất thành Mạc Dương phải nói đến phố Phượng Minh.
Ở mảnh đất Phượng Minh phồn hoa đứng sừng sững một toàn cao lầu.
Toà lâu kia cao bảy tầng, mỗi một tầng lại làm người không khỏi cảm thán bởi thiết kế kỳ lạ kinh người nơi đây.
Toà cao lầu kia có tên là Song Tước Lâu, 5 năm trước được xây dựng lên, sản nghiệp phân bố rất rộng, có sòng bạc, thanh lâu, tửu lầu, y phường, trang sức...!hầu như toàn diện, phương diện nào cũng có.
Chỉ ngắn ngủi 5 năm đã trải rộng khắp Bắc Yến, thậm chí toàn bộ đại lục Vân Khởi.
Bên trong Song Tước Lâu, thiết kế kỳ lạ, bầu không khí cao nhã, đèn lưu ly kinh diễm làm người thán phục không thôi.
Tiến vào Song Tước Lâu giống như tiến vào một thế giới tuyệt diệu, làm người ngạc nhiên kinh hỉ cực độ.
Với thiết kế kỳ lạ như vậy, có thể thấy chủ nhân của Song Tước Lâu chắc chắn là một người kỳ tài tuyệt diệu!
Nhưng mà cho đến nay vẫn không người nào biết rõ chủ lâu của Song Tước Lâu là người phương nào, trông như thế nào!
Chủ lâu của Song Tước Lâu là một nhân vật truyền kỳ đầy bí ẩn.
Ai ai cũng tò mò nhưng không người nào nhìn thấy bộ dáng thật của chủ lâu.
Thượng Quan Tố cùng Yên Nhiên đi đến tầng thứ sáu của Song Tước Lâu - Tận Thiên Các.
- Thân ái nhóm? Công tử đáng yêu vô địch của nhà các ngươi đến xem mọi người này.
- A...!Công tử! Thật là người sao?!
Thanh âm vừa vui mừng vừa kinh ngạc hoà lẫn vào nhau.
- Hu hu...!Công tử, cầu sao cầu trăng cuối cùng cũng cầu được người đến rồi.
Người đã lâu không tới thăm chúng ta, ta nhớ người chết mất.
Một thân ảnh chạy nhanh về phía Tố Tố.
Thân hình Tố Tố chợt loé, người nọ gắt gao ôm chầm lấy Yên Nhiên, ôm chặt đến mức làm Yên Nhiên cảm thấy có chút khó thở.
Yên Nhiên bị ôm đến không thở nổi, ánh mắt trầm xuống, nhấc lên một chân phẫn hận đá về hướng nam tử đang ôm chặt mình, giận dữ hét lên:
- Thính Phong chết tiệt, mau mở to mắt chó của ngươi nhìn xem.
Thính Phong nghe thấy là thanh âm của Yên Nhiên liền sợ hãi giống như thấy dịch bệnh, nhanh chóng buông ra Yên Nhiên, vẻ mặt khinh thường nói:
- Xì, thì ra là sửu bát quái nhà ngươi.
- Ngươi mới sửu bát quái!
Yên Nhiên tức giận quát lên.
- Hứ, kiêu ngạo gì chứ, còn không phải là đi theo công tử sao, trên người lại không có mấy lạng thịt! Ngươi có cầu ta, ta cũng không thèm ôm đâu!
Nghe Thính Phong nói Yên Nhiên giận ra mặt, hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn để giải hận.
Yên Nhiên nâng lên chân hung hăng đá về phía Thính Phong:
- Tiện nam đáng chết, ta đá chết ngươi!
Thân hình Thính Phong chợt loé, một chân xảo diệu của Yên Nhiên bị hắn tránh thoát, sau đó cả người Thính Phong nhằm về phía Tố Tố, hưng phấn giống như trẻ nhỏ kêu lên:
- Công tử, người cuối cùng đã đến, ta nhớ người chết đi được!
Hai tay Thính Phong ôm chặt lấy Tố Tố mà làm nũng.
Yên Nhiên đứng một bên xem nổi hết da gà, lúc này có một người từ bên trong đi ra.
Lưu Vân nhìn thấy Thính Phong hưng phấn kích động như vậy, khuôn mặt âm lãnh không vui nói:
- Ngươi còn dùng sức như vậy không khéo ôm ngạt chết công tử đấy.
- Đến lúc đó chúng ta liền vác ngươi đi chôn sống!
Từ trong phòng lại đi ra hai nữ tử xinh đẹp, thanh âm của người nói chuyện vừa rồi ngọt lịm như rót mật vào tai, người đó là Mị Nương, còn nữ tử thanh cao kia tên là Lạc Tuyết.
Bốn người này đều là các chủ của Song Tước Lâu.
Mị Nương phân công quản lý Say Hương Các, chính là thanh lâu.
Thính Phong xử lý sòng bạc, Lưu Vân quản lý tửu lầu, Lạc Tuyết xử lý y phường, đồ trang sức...
- Thính Phong, gần đây có phải hay không không ngược ngươi nên ngứa da?
Tố Tố cười nham hiểm.
Thính Phong biết rõ con người công tử nên ngoan ngoãn buông ra Tố Tố.
Hu hu, hắn biết công tử nhà hắn tính tình bạo liệt, hắn phải ngoan ngoãn không được làm công tử tức giận, bằng không sẽ bị hung hăng lột bỏ mấy tầng da...
- Công tử, người đã đến rồi!
Ba người Lưu Vân, Mị Nương, Lạc Tuyết đồng thanh nói, trên khuôn mặt đều lộ ra ý cười.
Nhưng mà Tố Tố nhìn Lưu Vân kia nở nụ cười khủng bố, khoé mắt không khỏi run rẩy vài cái, giọng nói thanh lãnh vang lên:
- Lưu Vân, ngươi vẫn là đừng có