Đám người bên trong Tận Thiên Các đồng loạt run rẩy khoé miệng vài cái.
Công tử thật đủ vô sỉ và âm hiểm nha.
Tu La Điện có quy củ, cố chủ bỏ tiền thuê sát thủ, nếu Tu La Điện thất bại thì phải đền bù gấp mười lần cho cố chủ!
Nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ công tử nhà mình rõ ràng là muốn nuốt chửng mớ tiền kia của Diệp Mẫn và Thượng Quan Nguyệt.
Thịt muỗi cũng là thịt, quà nhỏ nhưng thành ý sâu đậm?!
Công tử thật biết lấy cớ cho mình, ha hả, phải biết rằng 500 lượng này chính là để mua mạng của công tử đó!
Nhưng mà đôi mẹ con Diệp Mẫn kia nhất định sẽ không thể ngờ tới Tu La Điện lại là của công tử nhà bọn họ.
500 lượng bạc này định sẵn là ném đá vào sông rồi.
Haizz, đáng thương cho đôi mẹ con Diệp Mẫn!
Mặc Hàn đối với cách gom tiền như vậy của công tử nhà mình có chút không cam lòng, gật đầu bừa nói:
- Công tử, nhưng mà quy củ của Tu La Điện chúng ta......
Ý cười trên khoé miệng Tố Tố càng rõ ràng.
Cái não chết tiệt này của Mặc Hàn lại vậy rồi, xem ra nàng phải khai thông cho hắn nhớ rõ mới được!
Sau đó Tố Tố vẫy tay Mặc Hàn.
Mặc Hàn thấy công tử cười phúc hậu và vô hại thì trong lòng chợt run lên.
Hắn rất muốn lùi về sau nhưng thủ đoạn của công tử rất đáng sợ, Mặc Hàn cũng không dám lùi lại.
Những người ngỗ nghịch trước mặt công tử không một ai có kết cục tốt cả!
Khuôn mặt trầm thấp, Mặc Hàn căng da đầu tiến lên phía trước.
Tố Tố giống như vuốt ve cún con, vỗ về tóc đen trơn trượt của Mặc Hàn, thanh âm dễ nghe vang lên:
- Mặc Hàn, nói cho công tử nhà ngươi biết Tu La Điện này là của ai?
- Là...!là của công tử!
Mặc Hàn khó khăn mấp máy môi nói, nghe thấy thanh âm trong trẻo của công tử thì lòng càng căng thẳng.
Tuy rằng công tử nhà hắn hiện tại cười rất sảng khoái giống như trăng sáng trên bầu trời đêm, nhưng hắn lại mồ hôi đẫm lưng, hàn ý không ngừng dâng lên từ lòng bàn chân.
Hắn cố gắng áp chế khủng hoảng nơi đáy lòng, âm thầm cầu nguyện.
Bàn tay Tố Tố vuốt ve tóc Mặc Hàn càng thêm ôn nhu tuỳ ý, nhưng Mặc Hàn cảm thấy cả người ớn lạnh rùng mình, thân thể không kiềm chế nổi mà run run.
Hu hu hu...!hắn biết công tử nhà bọn họ càng ôn nhu càng chứng tỏ hắn nhất định sẽ bị lột mấy tầng da cho xem.
- Ồ, thì ra Mặc Hàn ca ca của chúng ta còn biết Tu La Điện này là của công tử, vậy công tử ta đây lại hỏi ngươi, quy củ của Tu La Điện là ai đặt ra?
Ý cười trên mặt Tố Tố càng rực rỡ, nhưng lại khiến Mặc Hàn đổ mồ hôi lạnh không thôi.
Hu hu hu...!hắn rất muốn thu hồi lại lời nói vừa nãy!
- Công tử! Làm ơn...!người...!người đừng cười ôn nhu như vậy với Mặc Hàn...!Mặc Hàn biết sai rồi...
Mặc Hàn không trả lời câu hỏi, chỉ ngoan ngoãn nhận sai.
Chỉ tiếc là đã chậm, lời Mặc Hàn vừa thốt ra, ý cười trên mặt Tố Tố càng thêm ôn nhu, ôn như đến mức như có thể véo ra nước, có thể làm người ngán ngập miệng.
Mặc Hàn nhìn vậy trái tim nhỏ run run lên, thậm chí hai chân cũng đang phát run.
- Ha hả, quá ôn nhu sao? Tiếp đây công tử ta sẽ càng ôn nhu.
Tới đây nào Mặc Hàn ca ca, mau nói quy củ của Tu La Điện là ai đặt ra?
Thanh âm Tố Tô càng thêm ôn nhu.
- Là...!là công tử đặt ra!
Mặc Hàn biết mình xong đời rồi, hắn cúi thấp đầu run giọng cung kính đáp.
Lúc này đây hắn chỉ hận không có khe đất nào để hắn chui vào tránh né công tử trừng phạt.
- Nếu quy củ của Tu La Điện là công tử nhà ngươi đặt ra, như vậy công tử ta nói gì cũng chính là quy của của Tu La Điện.
- Mặc Hàn ca ca nha, xem ra ngươi không phải làm chủ gia đình nên không biết củi gạo mắm muối quý giá như nào! Công tử ta muốn nuôi sống một đám người các ngươi cũng không dễ dàng gì.
- Ngươi không biết đâu, gần đây ta rất túng thiếu, tuy chỉ có 500 lượng không đủ để bản công tử tỉa xén lông mày, nhưng dù sao có cũng hơn không, phải không?
Lời nói thấm thía lại tiếp tục vang lên:
- Mặc Hàn ca ca nhà ta ơi, bây giờ ngươi đã biết tiền này có nên thu