Mặc Hàn thật đáng thương, chỉ nói sai có một câu liền trả giá bằng một ngàn ngân lượng, rồi thì bổ não hoàn, quá đáng thương mà.
Mấy người trong Tận Thiên Các thầm nhủ trong lòng, về sau tuyệt không được nghi ngờ lời công tử.
Cho dù công tử nói sai chăng nữa cũng nhất định không sai.
Công tử nói đông, bọn họ tuyệt không nói tây, bằng không kết cục bọn họ sẽ càng thê thảm...
- Ôi trời, một đám các ngươi nhìn công tử ta như vậy làm gì?
- Các ngươi cũng thật là, công tử không phải vừa nói với các ngươi rồi sao? Các ngươi không làm chủ gia nên không biết có bao nhiêu khổ đâu! Được rồi, được rồi! Công tử ta làm người rất công bằng.
- Các ngươi cũng thấy rồi, Mặc Hàn tặng công tử ta một ngàn ngân lượng để biểu lộ tâm ý, các ngươi cũng mau biểu lộ tâm ý với công tử nhà mình đi!
Tố Tố giả bộ vô tội chớp chớp mắt, nhưng lời thốt ra lại chính là tống tiền thuộc hạ nhà mình.
Bên trong Tận Thiên Các, đám người Yên Nhiên không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Công tử nhà bọn họ túng thiếu? Đây đúng là chuyện nực cười.
Nếu công tử nhà bọn họ mà túng thiếu thì khắp đại lục Vân Khởi này cũng không có mấy người dư dả!
Công tử, ngươi quá vô sỉ, bịp mẹ con Diệp Mẫn đã đành, còn chặn tiền của Mặc Hàn.
Hiện tại ngay cả mấy người bọn họ không hề đắc tội công tử mà cũng phải biểu lộ tâm ý với người...
Công tử, ngươi không thể hố người cùng một nhà như vậy......
Nhưng mà mọi người cũng không dám oán hận trong lòng, một đám đồng loạt từ trong lòng ngực móc ra một ngàn ngân lượng đưa cho Tố Tố.
Tố Tố nhìn ngân phiếu trong tay, hai mắt toả sáng rực rỡ.
- Các ngươi thực sự quá tốt! Công tử biết các ngươi trung tâm một lòng vì bản công tử...
Tố Tố nói, vẻ mặt thoả mãn nhét ngân phiếu vào trong lòng ngực.
Nhìn một màn này, đám người trong Tận Thiên Các không nhịn nổi khẽ run rẩy môi đỏ.
Tuy bị ăn chặn một ngàn lượng ngân phiếu nhưng bọn họ vẫn thầm nhủ may mắn.
Công tử phúc hắc vô sỉ như thế, ngay cả người trong nhà cũng không tha.
Huống chi mẹ con Diệp Mẫn và Thượng Quan Nguyệt kia thế nhưng dám mưu đồ dùng 500 lượng bạc thuê Tu La Điện mua tánh mạng công tử!
Aizz, đôi mẹ con đáng thương, chính mình tự dâng đến cửa.
Đụng phải công tử phúc hắc nhà bọn họ chắc chắn không tránh khỏi bị người chơi đến chết đi sống lại, sống rồi lại chết đi.
Một đám người không khỏi tưởng tượng đến cảnh đôi mẹ con Diệp Mẫn sau khi phát hiện mình bị công tử bịp tiền sẽ có dáng vẻ bi ai như nào.
Thu hồi ngân phiếu xong Tố Tố lập tức lấy ra từ trong tay áo một bức tranh, hai mắt lập loè lạnh lẽo đưa cho mấy người nói:
- Giúp ta cẩn thận điều tra người nam nhân trong tranh này!
Mị Nương cầm lấy bức tranh vẽ, ngay sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt chợt loé nhìn Tố Tố nói:
- Công tử, mấy ngày trước Mị Nương tra được có người đang âm thầm điều tra người.
Chỉ là người này làm việc rất cẩn thận, chúng ta không thể nào biết được người âm thầm điều tra công tử là ai?
- Ồ?
Ha hả, có người đang điều tra nàng? Chẳng lẽ là nam tử trong bức vẽ này?
Tố Tố khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thất một loại cảm giác giống như "mèo vờn chuột" cực kỳ khó chịu.
Người ta biết nàng là Thượng Quan Tố, nhưng nàng lại không biết hắn tên họ là gì.
Không ngờ vương triều Bắc Yến lại có nhân vật như vậy.
- Truyền lệnh xuống dưới, tra...!nhất định phải tra ra nam tử trong bức tranh...
Thanh âm Tố Tố lạnh lẽo xuyên tim dường như có thể đông chết người khác.
Sau khi hạ lệnh, Tố Tố duỗi eo một cái phất phất tay nói:
- Được rồi, thời gian không còn sớm, công tử ta cũng nên quay về rồi.
Phải biết rằng công tử nhà các ngươi hiện tại rất đáng thương nha, còn đang bị phụ thân cấm túc đâu!
- Hu hu..
công tử...!Thính Phong không muốn...!Người còn chưa ngồi ấm mông mà! Hu hu hu...!Công tử, ngươi đừng trở về...!ngươi không đi có được không...
- Công tử nếu hiện tại người đi rồi...!Thính Phong đêm nay sẽ ngủ không yên...!Công tử...
Cả người Thính Phong giống như cún con dùng cái mũi cọ Tố