Đám người trong viện nghe thấy lời này của Long Ứng Uyên thì đồng loạt trợn tròn cả mắt.
Hôm nay phế vật này ăn gan trời hay sao lại dám nhiều lần bất kính với hoàng thượng.
Mà hoàng đế này thế nhưng không tức giận, lại còn kêu phế vật kia thân mật như vậy?!
Tố Tố?!
Hơn nữa thanh âm khi kêu còn mềm mại như mê hoặc lòng người.
Thượng Quan Hạo bị hành động gọi thẳng tên uý hoàng thượng của Tố Tố doạ sợ run rẩy cả tim.
Ông ta trước nay chưa từng cảm thấy trái tim mình yếu ớt như lúc này.
Ông ta thề, nếu còn tiếp tục nữa e rằng sẽ bị nữ nhi phế vật này doạ chết đứng tại chỗ mất thôi!
Ý cười bên khoé miệng Long Ứng Uyên vẫn ôn nhu như cũ, hắn thấy Tố Tố nói ác liệt như vậy thì tự động đi đến bên người nàng rồi nhanh chóng duỗi tay ôm nàng vào lòng giống như sủng vật, một tay còn lại thuận thế ôm lấy vòng eo mảnh khảnh.
Hơi thở đầy nam tính khẽ phun vào mặt Tố Tố, hắn cong môi cười tà nói:
- Trẫm không nhàn rỗi, cực kỳ bận rộn, nhưng dù bận cũng phải dành thời gian đến xem hoàng hậu mỹ diễm vô song của trẫm...
Tố Tố cảm thấy chóp mũi có chút ngứa ngứa, mà bên hông, bàn tay kia đang làm loạn khiến nàng tức giận đến mức muốn ngay lập tức đánh chết nam nhân vô sỉ này.
Cuối cùng một tia lý trí làm Tố Tố âm thầm nói cho chính mình, nhẫn, nhất định phải nhẫn nhịn...
Sức tay bên hông nàng ngày một tăng thêm, cực kỳ bá đạo, hơn nữa còn mang theo một tia uy hiếp.
Tố Tố nỗ lực hít vào một hơi, nhìn về phía Long Ứng Uyên, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi.
Ngươi đã nhìn thấy người rồi, hiện tại ngươi có thể trở về làm việc bận của mình đi.
- Tố Tố vội vã đuổi trẫm đi như vậy, trẫm có thể hiểu là Tố Tố không chào đón trẫm đến phủ tướng quân hay không?
Long Ứng Uyên nhẹ nhàng nói, nghe không ra có chút tức giận nào, nhưng sức lực trên tay lại tăng thêm đã chứng tỏ hắn đang không vui.
Bên hông truyền đến cảm giác đau đớn, Tố Tố cố nén cơn giận trong lòng.
Nàng rất muốn ném ra cái tay đang ôm eo mình, nhưng tên này quá bá đạo cho nên không thể không nhường bước.
- Ha hả, ta có thể nói là rất không chào đón được sao?
Tố Tố không chào đón tất cả đều thể hiện ở trong ánh mắt ngập tràn phiền chán người nam nhân bá đạo này.
Tố Tố như thế nào cũng không nghĩ ra, Long Ứng Uyên hầu như đều ở trong cung, mà nàng lại mới hồi kinh đô.
Người nam nhân này như thế nào lại dây dưa nàng đâu?
Hành động của Tố Tố làm Thượng Quan Hạo hôm nay triệt để run sợ trong lòng.
Ông ta thầm mắng, nữ nhi phế vật này hôm nay lên cơn điên gì không biết?
Từ sau khi hoàng thượng tới phủ, mỗi hành động cử chỉ của Tố Tố đều sẽ mang lại tai hoạ ngầm cho phủ tướng quân.
Thậm chí toàn bộ phủ còn phải rơi đầu.
Nghĩ vậy Thượng Quan Hạo vội tiến lên quỳ trên mặt đất xin tha:
- Hoàng thượng, đều do mạt tướng quản giáo không nghiêm.
Tố Tố nhiều chỗ mạo phạm thánh thể, mạt tướng thay Tố tố nhận lỗi với hoàng thượng.
Long Ứng Uyên lạnh lùng liếc Thượng Quan Hạo một cái sau đó liếc qua đám người trong sương phòng.
Ngay sau đó đáy mắt chợt loé qua sát khí, nhưng rất mau hắn liền thu hồi lại.
May mắn hôm nay hoàng hậu của hắn không có việc gì, bằng không hắn nhất định phải làm cả phủ tướng quân chôn vùi cùng.
Tiếp đó Long Ứng Uyên liếc sang Thượng Quan Hạo, lạnh lùng nói:
- Tướng quân đứng dậy đi! Hôm nay trẫm tới phủ tướng quân là để đón hoàng hậu của trẫm vào ở trong cung.
Tướng quân có ý kiến gì không?
Tuy trong lòng kinh ngạc hoàng thượng không chỉ không để ý Tố Tố mạo phạm mình, hơn nữa còn đích thân đến đây đón nữ nhi phế vật này tiến cung.
Nhưng vẻ mặt ông ta vẫn rất bình tĩnh, sau đó vội cung kính đáp:
- Mạt tướng hết thảy đều nghe hoàng thượng.
Long Ứng Uyên vừa lòng cười, nói với Thượng Quan Hạo:
- Nếu đã như vậy, ngươi phái người thu thập một chút đồ vật của hoàng hậu, lát nữa liền theo trẫm tiến cung.
Tố Tố nghe xong cả người như bốc lửa, mẹ kiếp, chính chủ nàng đây còn chưa lên tiếng, Long Ứng Uyên thế nhưng cùng Thượng Quan Hạo liền quyết định việc đi hay ở của nàng!
Hai mắt nàng trầm xuống khẽ loé qua một tia lạnh lẽo, khoé miệng chợt nhếch lên nụ cười tà.
- Long Ứng Uyên, ai đáp ứng cùng ngươi tiến cung, ngươi liền mang người đó tiến cung làm hoàng hậu của ngươi đi.
Cô nãi nãi ta từ đầu đến cuối cũng chưa nói sẽ làm hoàng hậu của ngươi, càng không đáp ứng muốn vào cung.
Tố Tố lạnh lùng nói.
Đùa sao, hoàng cung chính là nhà giam.
Nàng lại không phải ngớ ngẩn, mới không đi hoàng cung ăn thịt người không nhả xương kia, càng không muốn cùng người chơi cung đấu!
Tố Tố vừa dứt lời, Thượng Quan Hạo khẽ giật giật khoé miệng.
Nữ nhi phế vật này thật là dám nói, ngụ ý chính là, việc này là ông ta nhận lời, vậy làm hoàng thượng mang theo ông ta tiến cung...
Nữ nhi này lại dám nói mấy lời hỗn trướng như vậy...!Hoàng thượng tự mình tới đây đón là vinh quang biết bao, ai ngờ nàng lại nói lời đại nghịch bất đạo như thế!
Thượng Quan Hạo trầm mặt, quát lớn:
- Tố Tố, làm càn! Còn không mau nhận lỗi với hoàng thượng.
Nhanh chóng về Tố Viên sửa soạn lại đồ vật rồi theo hoàng thượng tiến cung.
Tiếng hét cực kỳ lớn, có thể thấy được Thượng Quan Hạo bị làm tức giận không nhẹ.
Khoé miệng Tố Tố nhếch lên nụ cười châm chọc, hai mắt lập loè lạnh lẽo, nói với ông ta:
- Là ngươi đáp ứng muốn vào cung, vậy chính ngươi tiến cung đi.
Cô nãi nãi ta đi hay ở còn không tới lượt ngươi quyết định!
Hai mắt Thượng Quan Hạo trầm xuống, trong lòng cực