Tố Tố ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng Long Ứng Uyên nhưng thấy ánh mắt hắn chắc chắn như núi cùng với ẩn ẩn mang theo một tia uy hiếp.
Dường như chỉ cần Tố Tố nói "không" một tiếng, hắn liền bắt nàng đi ngay trước mắt mọi người.
Sau khi cân nhắc một lúc trong lòng biết được lời hắn nói là thật, hơn nữa nàng và hắn thực lực cách xa, cuối cùng nàng chỉ đành than thầm trong lòng một tiếng.
Hai mắt nàng chợt loé loé, môi đỏ khẽ cong lên, cười nói:
- Đại hôn tất nhiên phải tổ chức, nhưng thứ nhất là ngươi chưa đưa sính lễ, thứ hai là cũng chưa chọn ngày lành tháng tốt.
Như vậy Thượng Quan Tố ta làm sao thành hôn cùng ngươi?
Lời vừa thốt ra, toàn bộ người trong viện đều trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Tố Tố.
Nữ nhân này thật là to gan, thế nhưng dám yêu cầu hoàng đế hạ sính lễ.
Có thể được hoàng thượng nhìn trúng tuyển làm hoàng hậu đã là phúc phận mấy đời mấy tu được.
Nàng ta vậy mà còn dám đòi sính lễ, đúng là to gan!
Nhìn khắp thiên hạ này, có biết bao người nguyện ý cho không gia sản chỉ cần có thể làm nữ nhi mình vào hoàng cung làm hậu hay làm phi.
Thượng Quan Tố này thì hay rồi, gà biến thành phượng hoàng không cảm ơn đã đành lại còn dám vặn hỏi hoàng thượng.
Đám nữ nhân trong viện đều dùng ánh mắt phẫn hận trừng Tố Tố, thầm nghĩ nữ nhân này thật là không biết tốt xấu.
Mà bên kia, dù Thượng Quan Hạo là tướng quân nơi sa trường, nhưng giờ phút này cũng sắp bị Tố Tố doạ ngất xỉu.
Ông ta hung hăng trừng Tố Tố, hôm này đứa nữ nhi này bị trúng tà hay sao mà cứ khiêu khích hoàng đế.
Ông ta thầm mong những lời Tố Tố nói với hoàng thượng chỉ là đùa vui mà thôi.
Chỉ là đáng tiếc Tố Tố căn bản không phải cùng Long Ứng Uyên nói giỡn, nàng cực kỳ nghiêm túc.
Nếu không ném được nam nhân Long Ứng Uyên phiền toái này, mà nam nhân này lợi dụng nàng thì nàng cũng phải nhận một ít thù lao mới đúng.
Tố Tố ngước mắt thản nhiên nhìn Long Ứng Uyên, nhưng trên mặt hắn không hề có tia tức giận nào, mặt vẫn đầy ý cười như cũ.
- Hết thảy đều nghe theo Tố Tố, Tố Tố nói cái gì thì chính là cái đấy.
Thanh âm ôn nhu chứa đầy sủng ái vang lên.
- Được, nếu đã như thế, Long Ứng Uyên, ngươi nghe cho kỹ.
Sính lễ muốn: "Một ngôi sao hai lượng trăng, ba lượng gió bốn lượng mây; năm lượng ngọn lửa sáu lượng không khí; bảy lượng sương tám lượng tiếng đàn; lửa đốt pháo băng ba lượng; một cân bông tuyết phơi khô..."
Tố Tố ung dung nói, nhưng sính lễ vừa đưa ra liền khiến tất cả mọi người khiếp sợ trợn tròn mắt nhìn nàng.
Đây đâu phải sính lễ, rõ ràng là làm khó hoàng đế mà! Phế vật này đúng là tự tìm đường chết, nàng muốn tìm chết thì thôi, nhưng ngàn vạn đừng lôi kéo bọn họ theo.
Mà đáng thương nhất là tướng quân, hùng dũng trên sa trường mà nay nghe thấy sính lễ này của Tố Tố thì sợ đến mức đầu ong ong ngất trên mặt đất.
Mọi người nhìn thấy Thượng Quan Hạo ngất xỉu thì vội kêu lên:
- Tướng quân!
- Phụ thân...
Tức khắc trong viện tràn đầy tiếng kêu la.
Liễu di nương đứng trong đám người kia khẽ trừng Tố Tố một cái, nhưng mà Tố Tố không thèm để ý, vẫn ung dung thản nhiên giống như việc Thượng Quan Hạo ngất xỉu không hề liên quan đến nàng.
Hai thị vệ Lãnh Ngôn và Phong Tây nghe thấy sính lễ Tố Tố yêu cầu thì vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn về phía nàng, trong lòng âm thầm thán phục, hoàng hậu thật đúng là dám làm hoàng thượng khó xử.
Tố Tố nhìn Long Ứng Uyên trầm mặt, cho rằng hắn sẽ biết khó mà lui.
Vì thế nói với hắn:
- Hoàng thượng? Sính lễ đó có phải quá khó hay không? Nếu không làm được thì hôn sự này huỷ đi, Tố Tố cũng không muốn khó xử hoàng thượng.
Nhưng mà Long Ứng Uyên lại ngoài dự đoán của Tố Tố.
Hắn vẫn bình tĩnh như cũ, không có bởi vì Tố Tố khó xử mình mà tức giận.
Long Ứng Uyên khẽ cong môi nhẹ nhành cười, nói với Tố Tố:
- Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã đáp ứng Tố Tố sẽ hạ sính lễ thì sao có thể lật lọng chứ.
Sính lễ này trẫm đồng ý.
Long Ứng Uyên sảng khoái đồng ý, mà sắc mặt Tố Tố lại cực kỳ khó coi, trong lòng thầm mắng, Long Ứng Uyên tên hỗn đản này! Nàng rõ ràng làm khó hắn vậy rồi mà vẫn mở miệng đáp ứng.
Hơn nữa mấy món sính lễ nàng yêu cầu Long Ứng Uyên sao có thể hoàn thành được?
Hừ, hỗn đản này đúng là quyết tâm muốn lợi dụng Thượng Quan Tố nàng?
Tố Tố rất muốn ngửa mặt lên trời rống giận, nàng khắp giận đến phát điên rồi, hai hàm răng nghiến kẽo kẹt, bụng đầy lửa giận cuồn cuộn.
Long Ứng Uyên nói làm mọi người trong viện sợ ngây người, phế vật này moẻ miệng đòi sính lễ đâu phải thứ dễ tìm, đúng hơn là không có khả năng tìm được.
Nhưng hoàng thượng vậy mà lại đồng ý, hay là hoàng thượng điên rồi?
Tố Tố cảm thấy cực kỳ thất bại.
Tuy nàng