Long Bạch Dạ nhìn theo đội ngũ đã đi xa, ngay sau đó phất tay áo đột nhiên đứng dậy, nói với Thần Dạ Minh:
- Thời điểm cũng không còn sớm nữa, bổn cung nên hồi phủ rồi.
Thần Dạ Minh cung kính hành lễ muốn đứng lên tiễn Long Bạch Dạ, nhưng Long Bạch Dạ lại vung tay áo, nói:
- Ngươi không cần tiễn ta.
Ánh mắt Thần Dạ Minh nhìn chăm chú bóng dáng Long Bạch Dạ rời đi, sau đó tầm mắt lại chuyển hướng lầu hai phía đối diện, nhưng tầm mắt bên trong gian phòng đó đã không còn nữa.
Giờ phút này Thần Dạ Minh một mình ngồi yên lặng trong sương phòng, hai mắt vốn tiêu sái thong dong ban nãy không kiềm chế nổi mà dần trở nên u ám.
Sau một lát, ngoài phòng đi vào một người cung kính cúi người nói với Thần Dạ Minh:
- Công tử.
Thần Dạ Minh hơi hơi ngẩng đầu lên, hai mắt đen chứa đầy u ám đánh thẳng vào trên người kẻ mới tới kia.
Ngón tay thon dài thưởng thức chén rượu tinh xảo trong tay, thanh âm lạnh lẽo như băng vang lên:
- Sự tình tra đến đâu rồi?
Thì ra người vừa tới chính là Vô Ngân, thủ hạ của Thần Dạ Minh.
Hắn cung kính bẩm báo với Thần Dạ Minh:
- Thuộc hạ thám thính nhiều ngày, Thượng Quan Tố kia chỉ ở trong viện của mình hết ăn lại uống, ngắm hoa phơi nắng.
Thượng Quan Hạo cũng không có động tĩnh gì.
- Bởi Thượng Quan Hạo hạ lệnh, cho nên đám thê thiếp khác tuy rất ghen ghét Thượng Quan Tố nhưng cũng không dám đi trêu chọc nàng ta.
Theo thuộc hạ quan sát, dường như không giống suy đoán của công tử.
- Hử? Phế vật Thượng Quan Tố chỉ ở trong viện của mình hết ăn lại uống? Ngắm hoa phơi nắng?
Thượng Quan Tố bề ngoài biểu hiện giống như một phế vật, nhưng trực giác của Thần Dạ Minh cảm thấy Thượng Quan Tố này có vấn đề.
Làm gì có phế vật nào lại yêu cầu hoàng thượng hạ sính lễ.
Hơn nữa nghe nói lúc ở trong phủ tướng quân, Thượng Quan Tố kia còn năm lần bảy khiêu khích hoàng thượng, mà sính lễ kia làm gì có cái nào là tầm thường?
"Một ngôi sao hai lượng trăng, ba lượng gió bốn lượng mây; năm lượng ngọn lửa sáu lượng không khí; bảy lượng sương tám lượng tiếng đàn; lửa đốt pháo băng ba lượng; một cân bông tuyết phơi khô..."
Này rõ ràng là làm khó dễ hoàng đế, mà hoàng đế thế nhưng không chút để ý Thượng Quan Tố khiêu khích, việc này hoàn toàn không phù hợp với danh xưng bạo quân tính tình tàn bạo trời sinh như hắn.
Trực giác của Thần Dạ Minh mách bảo trong đó nhất định có âm mưu nào đấy, hơn nữa âm mưu này có quan hệ với Thượng Quan Tố.
- Vậy ngươi xác định Thượng Quan Tố này là phế vật xấu nữ ban đầu kia?
Hai tròng mắt Thần Dạ Minh chợt loé qua một tia âm u.
- Thuộc hạ chắc chắn.
Thượng Quan Tố kia vẻ mặt ngăm đen, trên mặt có vết bớt vô cùng xấu xí.
Thuộc hạ dám cam đoan, trong thiên hạ không có ai bì nổi với nữ nhân xấu xí này, nàng ta chắc chắn là Thượng Quan Tố.
Vô Ngân cực kỳ chắc chắn đáp.
- Hử, phải không? Nếu như kia thật là Thượng Quan Tố, như vậy chỉ bằng việc nàng can đảm dám yêu cầu hoàng gia hạ sính lễ, làm khó dễ đế hoàng, trong lịch sử Bắc Yến quốc chưa từng có nữ nhân can đảm khôn khéo như vậy.
Cho nên, Thượng Quan Tố căn bản không có khả năng là phế vật như ngoại giới đồn đãi.
Nếu vị phế vậy xấu nữ thanh danh hỗn độn này thật sự khôn khéo hơn người như vậy, Thần Dạ Minh dường như mơ hồ hiểu rõ vì cái gì hoàng thượng sẽ không thèm để ý Thượng Quan Tố khiêu khích.
Hoàng thượng chẳng những động ý hạ sính lễ cho Thượng Quan Tố, hơn nữa còn đều là sính lễ giá trên trời.
Hoàng thượng vì sao không thèm để ý thanh danh bại hoại của nàng ta, vì sao không thèm để ý dung mạo xấu xí kia? Bởi vì hoàng thượng nạp Thượng Quan Tố làm hậu căn bản không phải vì cho Bắc Yến có mặt mũi, mà là trong cung đang yêu cầu một nhân vật lợi hại.
Cho nên, Thần Dạ Minh chắc chắn mục đích Long Ứng Uyên hạ chỉ phong Thượng Quan Tố làm hoàng hậu là muốn làm Thượng Quan Tố trợ giúp mình đối phó cô cô Thần Ngọc Như và muội muội Thần Bội Dao của hắn.
Hơn nữa, Thượng Quan Hạo này lại cầm nửa bình quyền trong tay, chỉ cần đoạt được binh quyền của Thần gia, sau đó lấy lại binh quyền của Thượng Quan Hạo, như vậy Long Ứng Uyên sẽ có đủ binh quyền trong tay.
Chỉ có vậy, hoàng thượng mới có đủ binh lực để thống nhất thiên hạ.
Xem ra đại hoạ của Thần gia đã sắp đến phút cuối cùng.
Bởi vì hoàng thượng đã bắt đầu tính kế như thế nào đối phó với Thần gia bọn họ rồi.
Lúc này, Thần gia bọn họ nên làm cái gì bây giờ? Hắn nên bảo hộ Thần gia như thế nào?
Khuôn mặt tuấn tú vốn tiêu sái nay đã không kiềm chế nổi mà bao phủ một tầng u ám, trong lòng Thần Dạ Minh vừa phiền loạn lại mê mang.
Đứng một bên, Vô Ngân chưa từng nhìn thấy công tử nhà mình có biểu tình như vậy nên không khỏi lo lắng, hỏi:
- Công tử, làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?
- Vô Ngân, Thần gia sắp gặp đại hoạ rồi.
Thần Dạ Minh buồn bã nói.
- Công tử, Vô Ngân không hiểu, Thần gia như thế nào sẽ gặp đại hoạ?
Vô Ngân nghi hoặc nhìn Thần Dạ Minh, mày hắn khẽ nhíu lại, trên khuôn mặt tràn đầy mây đen.
Công tử vì sao lại lo lắng như vậy?
Vô Ngân thật sự không nghĩ rõ, công tử nhà mình vì sao sau khi nghe xong tin tức của hắn liền có biểu tình như này?
Vô Ngân suy nghĩ tung bay, công tử làm hắn đặc biệt chú ý tất cả hành động của Thượng Quan Tố này.
Phế vật dung mạo xấu xí lại dám khiêu khích hoàng thượng ngay tại phủ tướng quân.
Dù cho nàng thoát chết được, nhưng chỉ cần nàng vào cung, hoàng thượng cũng không thể chịu đựng nàng lâu ngày, sớm hay muộn cũng sẽ gặp rắc rối, hơn nữa sẽ còn đem đến mầm tai hoạ cho phủ tướng quân.
Bởi thế Vô Ngân cho rằng, Thượng Quan Tố dù tiến cung thì cũng không gây được sóng gió gì, ngược lại sẽ liên luỵ phủ tướng quân.
Mà sao công tử lại lo lắng như thế, người đang lo lắng cái gì?
Giờ phút này, Thần Dạ Minh Đã thu hồi suy nghĩ sâu xa trong nỗi lòng, trên mặt lập tức treo lên nụ cười phong lưu vốn có, từng khớp xương tay thon dài khẽ lắc lắc chén rượu trong tay, xem ra nhân vậy mấu chốt trong đó chính là Thượng