Thượng Quan Ngọc vừa nghe, trong lòng mừng thầm, lặng lẽ dùng ánh mắt giao lưu với Liễu di nương, khóc lóc kể lể nói:
- Hu hu...!phụ thân...!hôm nay trưởng tỷ hồi phủ, Ngọc Nhi vui mừng mang theo người tới hoan nghênh trưởng tỷ hồi phủ.
- Ngọc Nhi cung kính hành lễ với đại tỷ, ai biết...!trưởng tỷ nàng...!nàng thế nhưng ngại nữ nhi không đủ tôn trọng với nàng.
Buộc nữ nhi phải dập đầu hành đại lễ cho nàng.
- Hu hu hu...!hơn nữa còn yêu cầu Ngọc Nhi nhất định phải dập đầu thật mạnh...!phụ thân...!Ngọc Nhi dập đầu đau quá...!thật sự đau quá...!hu hu hu...
Liễu di nương vội mềm giọng quát lớn, nói:
- Ngọc Nhi, im miệng! Ngươi làm muội muội, hành đại lễ với trưởng tỷ ngươi cũng là có lý.
Huống chi trưởng tỷ ngươi đã năm năm không hồi phủ, ngươi nếu vui mừng đón tiếp thì dập vỡ đầu cũng có sao?
- Hu hu...!nương...!Ngọc Nhi...!đầu Ngọc Nhi thật sự đau quá...
Thượng Quan Ngọc ngầm hiểu, không hề oán trách Thượng Quan Tố, mà chỉ chu miệng, vẻ mặt oan uất, cố ý rưng rưng ngửa đầu nhìn về phía Thượng Quan Hạo.
Cái trán sưng lên một cục u, cắn cắn môi, mở to một đôi mắt nhu nhược đáng thương đẫm lệ làm Thượng Quan Hạo thiên vị.
Ngay sau đó, Thượng Quan Hạo xoay người, ánh mắt sắc bén lập loè tia sáng lạnh lẽo dừng trên người Thượng Quan Tố còn đang chật vật, khuôn mặt lập tức trầm xuống, quát lớn:
- Đường đường là Đại tiểu thư phủ Tướng Quân, còn ngồi sững sờ trên đất làm gì? Còn không mau đứng lên!
Không có an ủi, chỉ có quát lớn, thậm chí đáy mắt còn xoẹt qua một tia chán ghét.
Khăn tay dính đầy máu của Thượng Quan Tố cũng không thể làm xúc động trái tim của người nam nhân vô tình này.
Ngược lại khi mẹ con Thượng Quan Ngọc diễn kịch, hắn lại mềm lòng.
Như thế nặng bên này nhẹ bên kia làm đáy mắt Thượng Quan Tố loé lên một tia lạnh lẽo.
Cứ tưởng rằng tính kế thành công, ai ngờ bởi vì Thượng Quan Hạo thiên vị, Thượng Quan Tố biết, tất cả đều là phí công.
Nhưng nàng vốn không hy vọng xa vời hắn đối đãi với mình giống một người phụ thân hiền từ, cho nên Thượng Quan Tố dựa vào Yên Nhiên đứng dậy, rưng rưng hai tròng mắt cất chứa vô tận uỷ khuất nhìn về phía Thượng Quan Hạo.
Nàng cắn cắn môi đỏ, vẻ mặt cung kính nói:
- Vâng!
Một chữ đơn giản, nhẹ nhàng mềm yếu, kèm theo một tia áp lực khụt khịt, cúi đầu không tiếng động lên án.
Thượng Quan Hạo liếc qua ngón tay chảy máu của Thượng Quan Tố, trầm giọng mệnh lệnh:
- Còn không mau vào phủ! Còn ngại không đủ mất mặt hay sao!
- Dạ!
Thượng Quan Tố cúi đầu so với nãy càng thấp, một chữ này kèm theo giọng mũi, cực kỳ uỷ khuất.
Thậm chí bả vai còn run run lên, làm một số người đi qua phủ Tướng Quân không khỏi dâng lên một tia đồng tình.
Dưới cái dìu của Yên Nhiên, Thượng Quan Tố lập tức bước chân muốn đi vào bên trong phủ.
Liễu di nương đứng một bên vội xoay người nói:
- Đại tiểu thư, chờ đã!
Thượng Quan Tố siết chặt khăn tay nhuốm máu, ngẩng đầu cắn môi, nước mắt rưng rưng quanh hốc mắt, mang theo giọng mũi đầy áp lực mà cung kính nói:
- Di nương...!có chuyện gì phân phó sao?
- Đại tiểu thư hiểu lầm rồi, tiện