Đến gần chậu than, Thượng Quan Tố đột nhiên dừng bước, thử nâng nâng chân, quay đầu sợ hãi nhìn về phía di nương nói:
- Di nương...!có thể đổi chậu than nhỏ hơn một chút không? Tố Tố...!không thể vượt qua...
Thanh âm của Thượng Quan Tố rất nhỏ, nhưng Liễu di nương lại nghe rõ mồm một.
Trên mặt vẫn dịu dàng từ ái như cũ, nói:
- Đại tiểu thư, tục ngữ đã nói, chậu nhỏ không đuổi nổi đại nạn, chỉ có lửa lớn tràn đầy, Đại tiểu thư một chân vượt qua mới có thể tiêu trừ đại tai đại nạn.
Từ nay về sau nha, có thể bình bình an an!
- Tố Tố sợ...
Thanh âm của Thượng Quan Tố mang theo sợ hãi, thậm chí hai chân cũng mềm nhũn, bả vui run run, làm Thượng Quan Ngọc cùng Thượng Quan Nguyệt đứng một bên xem thấy vui sướng tận đáy lòng.
Ước gì lúc vượt qua chậu than, một góc áo của Thượng Quan Tố xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
- Đại tiểu thư đừng sợ, di nương tin tưởng ngươi nhất định có thể một chân vượt qua.
Đại tiểu thư nhà chúng ta là giỏi nhất...!Tới, ngoan...!một chân vượt qua đi, kiếp này bình an lại an khang.
Liễu di nương nói giống như dụ dỗ hài tử ba tuổi.
Thượng Quan Ngọc đứng một bên cũng nhẫn nại khuyên bảo:
- Đại tỷ, mẫu thân nói đúng, ngươi vẫn là mau chóng vượt qua chậu than đi.
Như vậy chuyện ngươi bị sơn tặc cướp đi, lại bị luân sẽ không xảy ra nữa...
Lúc nói lời này Thượng Quan Ngọc hiển nhiên mang theo vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ.
Thượng Quan Nguyệt lúc này đây cũng xem như là thông minh, chỉ đứng ở một bên xem kịch, cái gì cũng không nói.
Lửa chiến không đốt tới nàng, nàng liền yên lặng xem diễn là được.
Huống chi có đôi mẹ con này dọn dẹp chướng ngại Thượng Quan Tố này cho nàng, nàng chỉ cần ngồi làm ngư ông đắc lợi thôi.
- Di nương, thật sự phải vượt qua sao?
Thượng Quan Tố quay đầu, hai mắt mang theo vẻ cầu xin.
- Đại tiểu thư, nhất định phải vượt qua.
Không tin ngươi hỏi phụ thân ngươi xem?
Liễu di nương vứt vấn đề cho Thượng Quan Hạo.
Thượng Quan Tố quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Hạo vẫn luôn đứng ở một bên im lặng không nói gì, thanh âm khiếp sợ hỏi:
- Phụ thân, nữ nhi có thể không vượt qua chậu than hay không?
Thượng Quan Tố cắn môi đỏ, hai tròng mắt rưng rưng mang theo một tia chờ đợi cầu xin.
Dáng vẻ sợ hãi yếu đuối kia nếu là người khác nhìn thấy nhất định sẽ đau lòng, chỉ tiếc Thượng Quan Hạo không phải một người phụ thân sẽ đau lòng nàng.
Thượng Quan Hạo là một người võ tướng, không thể sinh ra một nhi tử mạnh mẽ oai phong như hắn đã rất khó chịu trong lòng rồi.
Đặc biệt còn nhìn thấy Thượng Quan Tố hắn chán ghét lộ ra dáng vẻ yếu đuối như này, lập tức làm hắn tức giận không thôi.
Cho nên Thượng Quan Hạo hung ác nói:
- Đường đường là trưởng nữ phủ Tướng Quân ta, sao có thể nhu nhược yếu đuối, lùi bước như thế.
Hôm nay nếu ngươi không vượt qua chậu than này thì không còn là trưởng nữ phủ Tướng Quân ta nữa!
Một câu cuối của Thượng Quan Hạo vang lên làm đáy lòng mẹ con Liễu thị cùng Thượng Quan Nguyệt mừng thầm.
Đáy