“Xin chào, cho hỏi là Lâm Hiên đang nghe máy đúng không ạ?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói ngọt ngào, dễ chịu.
“Là tôi.
Ai vậy?” Lâm Hiên không nhận ra đối phương là ai nên hỏi lại.
“Tôi là nữ cảnh sát tên Hà Tiểu Manh, trước đó chúng ta đã từng gặp qua.”
"Có việc gì không?" Lâm Hiên khẽ nhíu mày, thầm nghĩ, chẳng lẽ, là chuyện Kỳ Lân hóa của mình?
Những cảnh sát khác không nhận ra hắn ở phía sau do biến đổi, nhưng Hà Tiểu Manh hẳn là biết.
Cô ta đã từng nhìn thấy anh.
Nhưng cho dù Hà Tiểu Manh nhận ra hắn thì như thế nào? Không có chứng cớ, anh cứ nhất quyết không thừa nhận là được.
Dường như nghe được sự lạnh lùng trong giọng nói của Lâm Hiên, Hà Tiểu Manh vội vàng nói:
"Anh Lâm, anh cứ yên tâm.
Chuyện ngày đó, tôi không nói với bất cứ ai cả.”
Lâm Hiên thần sắc hơi trầm xuống, nói: “Cô có chuyện gì?”
"Là như thế này.
Ngày hôm đó phòng tuần tra của chúng tôi không phải đã bắt giữ hai tên tội phạm nghiêm trọng sao.
Nhưng một tên chạy thoát rồi.
Chính là người bị ngươi…” Hạ Tiểu Manh nói.
“Rồi sao?”
"Một phạm nhân khác hiện tại vẫn đang điều trị tại bệnh viện, nhưng chúng tôi nhận được tin nhắn của một người tên Mạnh Bà, nói hôm nay sẽ đến cứu người." Hà Tiểu Manh trầm giọng nói.
Theo lý thì loại chuyện này đối phương nên là lặng lẽ tiến hành mới đúng.
Nhưng đối phương trực tiếp nói cho phòng tuần tra, hôm nay, hắn sẽ đến cứu người đi.
Thật ngông cuồng!
Sau khi nhận được tin tức, toàn bộ phòng tuần tra liền trở nên căng thẳng, hướng phía trên cầu viện.
Phía trên từ Long tổ đã điều tới người hỗ trợ.
Nhưng Hà Tiểu Manh luôn cảm thấy lo lắng.
Bởi vì cô đã từng thấy qua sự lợi hại của Hắc Bạch Vô Thường.
Nên cũng biết người đến cứu Hắc Bạch Vô Thường tất nhiên cũng sẽ không tầm thường.
Cho dùng là người của Long tổ cũng chưa chắc có thể giải quyết.
Bởi vậy Hà Tiểu Manh liền nghĩ đến Lâm Hiên.
Lâm Hiên suy nghĩ một chút, tuy rằng chuyện này cũng không liên quan đến anh.
Nhưng dù sao hắn cũng là người Long quốc.
Hơn nữa, Hà Tiểu Manh cũng coi như đã giúp hắn giữ bí mật, vậy thì giúp cô ta một chút đi.
“Anh, anh muốn đi đâu vậy?” Lâm Hiên đang chuẩn bị rời đi, lại bị Tô Anh bắt được.
Tô Anh hôm nay buộc hai bím tóc đuôi ngựa cao, mặc váy siêu ngắn, trông rất bắt mắt.
Cô ôm lấy cánh tay của Lâm Hiên, cánh tay thon dài trắng nõn của cô đàn hồi đến kinh người.
“Anh đi ra ngoài có chút chuyện.” Lâm Hiên xoa xoa đầu Tô Anh.
"Anh, anh bận rộn cả đêm rồi, không mệt sao?" Trong đôi mắt to xinh đẹp của Tô Anh, lóe lên tia ái muội.
Tuy rằng Lâm Hiên nói anh là xóa sẹo cho các chị kia.
Nhưng ai biết được trong lúc đó Lâm Hiên có làm gì khác không.
Lâm Hiên hiện tại chính là muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị.
Những chị em gái trong La Sát Đường kia, ánh mắt đều như muốn đem Lâm Hiên ăn trọn.
"Anh không mệt." Lâm Hiên trả lời.
"Thật sao?"
"Thật sự."
"Vậy thì anh cũng giúp em gái mình xóa sẹo đi!” Tô Anh chớp chớp đôi mắt to nói.
"Em làm sao có sẹo?" Lâm Hiên nghi hoặc.
“Anh đi theo em thì biết!” Tô Anh nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai mới lôi kéo Lâm Hiên rời đi.
Rất nhanh, Lâm Hiên bị Tô Anh đưa đến phòng cô.
Phòng của cô gái được trang trí theo phong cách màu hồng.
Tỏa ra mùi thơm giống mùi cơ thể của Tô Anh, rất dễ chịu.
Sau khi đi vào Tô Anh còn đặc biệt khóa trái cửa lại.
Lâm Hiên thấy thế liền nói:
"Không có việc gì, không cần khóa cửa, anh rất nhanh có thể chữa khỏi cho em.
Chỗ nào có sẹo thì đưa anh xem.”
Tô Anh lại đem đèn trong phòng tắt đi, sau đó xoay người lại, đưa lưng về phía Lâm Hiên, nói:
"Anh, anh lại đây giúp em kéo khóa kéo ra là có thể thấy được.”
Tô Anh đang mặc một chiếc váy có khóa kéo phía sau lưng.
Lâm Hiên có chút do dự.
Mặc dù trước đây anh và Tô Anh rất thân mật.
Nhưng