Lâm Hiên nhíu mày, lần nữa thật cẩn thận quan sát vết sẹo của Tô Anh.
Rốt cuộc cũng phát hiện được nguyên nhân.
Những vết sẹo đó, tất cả đều là xăm giả, được vẽ bằng bút 3D.
Hèn chi vừa vào cửa cô nàng liền tắt đèn đi.
Trước đó bởi vì e ngại thân phận anh em giữa hai người nên Lâm Hiên đều không dám quan sát kỹ, chỉ liếc một cái liền quay đầu đi.
Dựa theo phán đoán vị trí mà điều trị.
Vì vậy mới không phát hiện ra chuyện này.
Đến lúc này cẩn thận quan sát, nhìn thấy bột màu bị nội lực của hắn làm nhòe đi mới có thể hiểu được nguyên do.
“Tô Anh!” Lâm Hiên có chút tức giận.
Tô Anh rõ ràng không có vết sẹo, nhưng lại lừa gạt hắn.
Tô Anh hoàn toàn không có cảm giác được biểu tình của Lâm Hiên biến hóa, còn đắm chìm trong cái loại sung sướng khi đầu ngón tay Lâm Hiên xẹt qua da thịt của nàng.
"Anh, làm sao vậy, tiếp tục đi, đừng dừng lại!" Tô Anh giọng nói có chút run rẩy.
“Tô Anh, em không có sẹo, bảo anh xóa cái gì hả?” Lâm Hiên tức giận hỏi.
Tô Anh lúc này mới biết sự việc đã bại lộ.
Lập tức xoay người, ôm lấy cánh tay của Lâm Hiên, vẻ mặt nịnh nọt nói:
“Anh, không phải vì em thấy mấy chị gái được anh xóa sẹo rất vui sao.
Cho nên em cũng muốn thử cảm giác được anh xóa sẹo là như thế nào mà.”
“Được rồi.
Anh đi đây.”
Lâm Hiên muốn tránh thoát khỏi vòng tay Tô Anh.
Tô Anh lại càng ôm chặt hơn, sau đó vẻ mặt ái muội nói: “Anh, anh cảm thấy dáng người của em có được không?”
“Đủ rồi!” Lâm Hiên ra vẻ lạnh nhạt nói.
"Vậy, so với những tiểu yêu tinh của La Sát Đường thì sao?" Tô Anh chớp mắt nhìn Lâm Hiên hỏi tiếp.
“Anh đã nói là anh đang có việc, giờ phải đi!” Lâm Hiên mạnh mẽ tránh thoát khỏi tay Tô Anh.
Cô gái này gan cũng thực sự quá lớn.
Chẳng lẽ cũng không biết nên tránh hiềm nghi sao?
"Anh, anh nói thật đi, vừa rồi anh nhìn thấy lưng của em, có phải hay không có chút động lòng?" Tô Anh ở phía sau hỏi.
“Động lòng cái gì? Em là em gái của anh?” Lâm Hiên tức giận trừng mắt nhìn Tô Anh.
“Cũng đâu phải anh em ruột đâu.
Anh, anh còn nhớ không? Lúc bé anh đã nói chờ em lớn lên anh sẽ cưới em làm vợ.
Anh sẽ không quên chứ?” Tô Anh trầm giọng nói.
“Anh đương nhiên nhớ.
Nhưng rõ ràng là em nói lớn lên muốn gả cho anh.
Chứ không phải anh nói muốn cưới em mà.” Lâm Hiên trợn tròn mắt.
“Vậy giờ em thật sự muốn gả cho anh.
Anh có cưới em không?” Tô Anh mong chờ nhìn Lâm Hiên.
Từ nhỏ cô đã thích người anh này.
Khi biết Lâm Hiên làm con rể của Thẩm gia, cô còn khổ sở rất lâu.
“Cưới em? Tô Anh, anh là anh trai của em mà.
Còn nữa, hiện tại em đã lớn rồi, không thể giống lúc nhỏ làm bậy được.” Lâm Hiên nghiêm mặt nói.
“Em làm bậy cái gì? Anh chắc chắn là hết thương em rồi.
Lúc nhỏ có bao giờ anh từ chối yêu cầu của em đâu chứ.” Tô Anh bĩu môi, ủy khuất nói.
Nghe Tô Anh nói xong, Lâm Hiên đột nhiên cảm thấy rất áp lực.
Nha đầu này, thật sự là cái gì cũng dám nói hết.
Dứt khoát không nói nhảm với cô nữa, Lâm Hiên trực tiếp đẩy cửa rời đi.
Thấy Lâm Hiên rời đi, ủy khuất trong mắt Tô Anh càng nhiều hơn.
Xem ra tục ngữ nói không sai.
Bây giờ có nhiều phụ nữ vây quanh Lâm Hiên như vậy, anh ấy đã chẳng còn quen tâm gì đến cô em gái như cô nữa rồi.
“Tiểu Hiên, con lại muốn đi ra ngoài sao? Tối qua con cả đêm không ngủ rồi!”
Thấy Lâm Hiên đi đến cửa, Diệp Ỷ có chút lo lắng nói.
“Mẹ yên tâm, con không sao.” Lâm Hiên trấn an Diệp Ỷ, sau đó liền đi ra khỏi Đế Phủ.
Diệp Ỷ có chút bất đắc dĩ.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho anh ấy, có lẽ anh ấy lại đi tìm tiểu hồ ly nào đó rồi!"
Lúc này, Tô Anh cũng đi ra, đôi môi bĩu đến không thể bĩu hơn được nữa, càng thêm bất mãn với Lâm Hiên.
"Ai, con trai lớn rồi, làm sao quản được!” Diệp Ỷ thở dài một tiếng.
Lâm Hiên rời khỏi Đế Phủ, trực tiếp bắt taxi đi tới bệnh viện.
Sau đó tìm được phòng bệnh mà Hà Tiểu Manh nói, anh