Báo Thù Của Rể Phế Vật

Mạnh bà


trước sau

Cô gái này tuy chiều cao khiêm tốn, nhưng gương mặt lại rất trưởng thành.

Làn da trắng nõn, hàng mi mảnh cong vút, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng tô son bóng màu hồng.

Tóc dài xoăn lượn sóng.

Ở khóe mắt còn có một nốt ruồi nhỏ. Trông rất gợi cảm.

Nhưng, gương mặt gợi cảm như vậy lại xuất hiện trên thân hình nhỏ nhắn chưa đầy một mét hai. Cực kỳ tương phản.

Người này chính là Mạnh Bà.

"Mạnh tỷ, xin chị cứu anh trai của tôi!" Bạch Lăng Kiều vô cùng cung kính nói với tiểu cô nương.

Mặc dù cô ta trông nhỏ nhắn, tưởng chường vô hại. Thế nhưng Bạch Lăng Kiều biết rõ, trong thân thể nhỏ nhắn này, rốt cuộc ẩn chứa lực lượng kh ủng bố cỡ nào.

Cô đã từng thử liên thủ với Bạch Ngọc Long cũng không thể chiến thắng cô gái nhỏ này.

Thậm chí Mạnh Bà bao nhiêu tuổi. Cô cũng không biết nhưng vẫn gọi đối phương là chị.

“Yên tâm đi, chỉ dựa vào đám người trong phòng tuần tra cũng xứng ngăn cản ta sao?”

Mạnh bà hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ nói.

“Nhưng mà, Mạnh tỷ, chúng ta đã nói với bọn họ là chúng ta sẽ tới, bọn họ nhất định sẽ hướng Long tổ cầu viện!” Bạch Lăng Kiều nhíu mày nói.

Tuy rằng phòng tuần tra đối với cường giả như Bạch Lăng Kiều mà nói căn bản không đáng nhắc tới.

Nhưng Long tổ thì khác. Đó là tổ chức chuyên dùng để đối phó loại võ giả như họ.

“Long tổ sao? Vừa vặn muốn xem thử một chút bọn họ lợi hại như thế nào.” Mạch Bà nhếch miệng cười.

Trong phòng bệnh trống không có người,

Chân Sảng nằm trong lòng Hạ Đại Lực, vẻ mặt hạnh phúc.

Có thể cùng cường giả như Hạ Đại Lực thân thiết, cô cảm thấy rất vinh hạnh.

“Anh Đại Lực, anh nói thử xem, em có cơ hội tiến vào Long tổ không?” Chân Song nháy mắt hỏi.

"Cái này cũng không phải không thể, xem biểu hiện của cô thôi.” Hạ Đại Lực tà mị cười nói.

“Yên tâm đi, anh Đại Lực. Người ta sẽ biểu hiện thật tốt, nhất định sẽ làm anh hài lòng!" Chân Sảng ngọt ngào nói.

Thế nhưng đến lúc hai người chuẩn bị quần nhau một trận long trời lở đất nữa thì điện thoại di động của Hạ Đại Lực vang lên.

Là phòng tuần tra gọi tới.

“Xui thật.”

Hạ Đại Lực nhìn Chân Sảng đang dùng ánh mắt khao khát nhìn mình, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.

“Không tốt, anh Đại Lực, Bạch Vô Thường tới rồi!” Trong điện thoại vang lên một thanh âm vô cùng bối rối.

“Ta lập tức tới đây!” Hạ Đại Lực lập tức nói.

Tuy rằng chuyện tốt bị quấy rầy, trong lòng hắn có chút khó chịu.

Nhưng không cần gấp gáp, dù sao Chân Sảng cũng không chạy được.

Trước tiên đi thu thập Bạch Vô Thường, sau đó lại tận tình hưởng thụ.

Tuy thực lực của Bạch Vô Thường đã giảm đi rất nhiều, thậm chí có thể không còn bằng ba phần so với lúc trước. Nhưng không có nghĩa là những cảnh sát này có thể đối phó.

Lúc này, Bạch Vô Thường đang bóp cổ một người phụ nữ trong tay.

Người phụ nữ đó là nữ cảnh sát Trần Bội! Ánh mắt cô ta tràn ngập sợ hãi.

"Ta, ta nghe theo mệnh lệnh của ngươi gọi điện thoại, ngươi, ngươi buông ta ra được không?" Trần Bội toàn thân run rẩy nói.

Lúc nãy cô vừa mới đi vào nhà vệ sinh, người phụ nữ này lại xuất hiện như một bóng ma.

Trước khi kịp rút súng, cô đã bị đối thủ chế phục.

Mặc dù, Bạch Vô Thường rất tự tin vào thực lực của Mạnh Bà.

Nhưng để đề phòng vạn nhất, cô vẫn quyết định, đi xem tình huống trước.

Quả nhiên, đối phương thật sự mời Long tổ đến trợ giúp.

Vì thế liền bảo Trần Bội gọi điện thoại cho Hạ Đại Lực, dẫn Hạ Đại Lực tới đây.

Cứ như vậy, Mạnh Bà lại đi cứu Hắc Vô Thường, sẽ càng thêm thuận lợi.

"Yên tâm, ta giữ lời, sẽ thả ngươi đi." Bạch Vô Thường nhẹ nhàng ngửi cổ Trần Bội.

Hành động của Bạch Vô Thường khiến Trần Bội toàn thân tê dại.

Không biết Bạch Vô Thường muốn làm gì.

Đột nhiên, Bạch Vô Thường há miệng cắn vào cổ Trần Bội.

"A!" Trần Bội đau đớn kêu to.

Muốn từ trong tay Bạch Vô Thường giãy thoát, nhưng căn bản tránh không thoát được.

“Thả cô ấy ra, sẽ tha cho ngươi không chết!”

May mắn là vào lúc này, Hạ Đại Lực rốt cục cũng đến.

Bạch Vô Thường nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Hạ Đại Lực cao lớn, khóe miệng cong lên.

Sau một khắc, rắc rắc một tiếng, trực tiếp bẻ gãy cổ Trần Bội.

Hai mắt Trần Bội trợn to, thân thể chậm rãi
mềm nhũn ngã xuống.

Nhìn thấy cảnh này, Chân Sảng đi cùng Hạ Đại Lực bị dọa đến choáng váng.

“Ngươi muốn chết!” Hạ Đại Lực vẻ mặt phẫn nộ.

Không có nói nhảm, Hạ Đại Lực hướng Bạch Vô Thường vọt tới.

Phải nói rằng thực lực của Hạ Đại Lực không hề yếu. Chạy hung hăng như một con bò tót.

Hai người giao thủ.

Thân thể Bạch Vô Thường liền lùi lại vài bước. Khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi.

Hiển nhiên, Hạ Đại Lực lúc này so với Bạch Vô Thường đang bị trọng mạnh hơn rất nhiều.

Nhưng Bạch Vô Thường cũng không lùi bước.

Cô cần kéo chân Hạ Đại Lực, tranh thủ thời gian cho Mạnh bà.

Bạch Vô Thường đá một cước về phía Hạ Đại Lực. Lại bị Hạ Đại Lực nắm lấy mắt cá chân.

Khóe miệng Hạ Đại Lực nhếch lên một chút, sau một khắc, một quyền hung hăng đánh vào bụng Bạch Vô Thường.

Phụt!

Bạch Vô Thường phun ra một ngụm máu tươi. Trong mắt hiện lên cảm giác vô lực.

Nếu là trạng thái bình thường, Hạ Đại Lực cũng không thể mạnh hơn Bạch Vô Thường. Nhưng tình hình lúc này, cô hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.

Hạ Đại Lực bóp cổ trắng nõn của Bạch Vô Thường, nâng cô lên ấn lên tường.

Tiếp theo nắm đấm giống như mưa, rơi vào trên người Bạch Vô Thường.

Máu tươi trong miệng Bạch Vô Thường chảy ròng ròng. Không có sức phản kháng.

Liên tiếp đánh ra mấy chục quyền, Hạ Đại Lực mới ngừng lại.

Bạch Vô Thường đã bị đánh nát, bị hắn ném xuống đất.

Ánh mắt hắn nhìn lướt qua thân thể yếu đuối của Bạch Vô Thường, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

“Cô ta đã mất đi khả năng chống cự, các ngươi có thể tới đây!” Hạ Đại Lực khoanh tay nói với mọi người.

Đám cảnh sát lập tức chạy tới.

Chân Sảng trực tiếp lấy còng tay ra, còng tay Bạch Vô Thường.

“Anh Đại Lực quá lợi hại!”

Nhóm cảnh sát nhao nhao vỗ tay cho Hạ Đại Lực.

"Ai, vẫn là chậm một bước, không thể cứu được Trần Bội rồi.” Hạ Đại Lực giả bộ đau lòng nói.

Trên thực tế, Hạ Đại Lực một chút cũng không thèm để ý đến sống chết của Trần Bội. Nếu có tiếc thì là tiếc nuối vì còn chưa kịp nếm qua tư vị của cô ta mà thôi. Dù sao Trần Bội cũng trông rất được.

“Anh Đại Lực, không trách anh được. Anh đã tận lực rồi.”

“Nếu không có anh Đại Lực ở đây, chúng ta cũng không thể đối phó nổi. Chắc sẽ chết hết.”

“...”

Mọi người lại tâng bốc không ngừng.

Nhưng những gì họ nói cũng có chút sự thật, mặc dù cuộc đối đầu giữa hai người vừa rồi rất ngắn.

Nhưng nhìn ra được, chiến lực của Bạch Vô Thường cũng rất mạnh.

Vách tường phía sau đều bị đánh nứt. Nhưng cô ta lại không chết. Thậm chí cũng không ngất đi.

Hà Đại Lực giẫm lên người Bạch Vô Thường, vẫn khoanh tay trước ngực, lạnh lùng hỏi: "Mạnh bà đâu?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện