Báo Thù Của Rể Phế Vật

Bạch Vô Thường đến


trước sau

“A, anh ấy tên là Lâm Hiên, là bạn của tôi, tôi đặc biệt nhờ anh ấy đến hỗ trợ.” Hà Tiểu Manh vội vàng nói.

Tuy rằng Hạ Đại Lực này thổi phồng bản thân rất cường đại. Nhưng Hà Tiểu Manh dù sao cũng chưa từng thấy Hạ Đại Lực ra tay. Cũng không biết thực lực của hắn rốt cuộc mạnh bao nhiêu.

Mà thực lực của Lâm Hiên, Hà Tiểu Manh đã chính mắt nhìn thấy.

“Hỗ trợ? Tôi cần người khác hỗ trợ sao?” Ánh mắt Hạ Đại Lực đã không còn thân thiện như trước.

“Anh Hạ, anh đừng nóng giận, tôi chỉ cảm thấy là thêm một người thì càng thêm một phần bảo đảm nha." Hà Tiểu Manh nhỏ giọng nói.

"Tiểu Manh, đây là cô không đúng, cô đây không phải là đang xem thường anh Đại Lực sao?"

“Đúng vậy, đối phó Mạnh Bà cái gì đó một mình anh Đại Lực là đủ rồi!”

Hai nữ cảnh sát không biết Lâm Hiên. Mặc dù rất đẹp trai, nhưng cảnh sát bọn họ đều tôn trọng kẻ mạnh.

Không có thực lực, lớn lên xinh đẹp đến đâu cũng không thể lọt vào mắt xanh của họ.

“Anh Lâm rất lợi hại!” Hà Tiểu Manh vội vàng nói.

"Lợi hại? Có thể lợi hại hơn anh Đại Lực sao?” Nữ cảnh sát Trần Bội khinh thường nói.

“Tiểu tử, thức thời một chút, đi đi. Chuyện nơi này sắp xảy ra không phải là chuyện ngươi có thể xen vào. Đến lúc đó lại mất mạng oan uổng!” Một nữ cảnh sát khác tên là Chân Sảng cũng nói.

Được hai nữ cảnh sát tâng bốc làm cho Hạ Đại Lực rất hưởng thụ.

"Không sao, nếu hắn muốn ở lại thì có thể ở lại, nhưng chờ khi Mạnh Bà kia đến, nhớ trốn ở phía sau ta, đừng để Mạnh bà giế t chết." Hạ Đại Lực cười tủm tỉm nói.

Đương nhiên Hạ Đại Lực có thể nhìn ra Hà Tiểu Manh nhìn Lâm Hiên với ánh mắt khác thường.

Hà Tiểu Minh là người phụ nữ hắn nhìn trúng. Lâm Hiên này nếu dám ở lại, đến lúc đó hắn liền cố ý đem Mạnh Bà dẫn đến trước mặt Lâm Hiên, để Mạnh Bà giế t chết Lâm Hiên.

Như vậy, hắn liền có thể loại bỏ được một đối thủ cạnh tranh rồi.

"Được, anh Đại Lực, lát nữa anh phải bảo vệ tốt cho em nha." Lâm Hiên cười như không cười.

“Yên tâm đi, có anh Đại Lực ở đây, chỉ cần ngươi không tự mình tìm chết, Mạnh Bà kia sẽ không thể đả thương ngươi!" Một nam cảnh sát chưa rời đi liền nhanh miệng nói.

"Tiểu Manh, lát nữa đánh nhau, nhớ theo sát tôi, tốt nhất đừng rời xa tôi một bước, để tôi bảo vệ cô.” Hạ Đại Lực không để ý tới Lâm Hiên nữa, mà là cười hì hì nói với Hà Tiểu Manh.

“Ồ. Được!” Hà Tiểu Manh gật đầu.

“Anh Đại Lực, anh không thể chỉ bảo vệ một mình Tiểu Manh được. Tôi cũng cần được bảo vệ mà.” Trần Bội bĩu môi nói.

"Đúng vậy, anh Đại Lực, người ta cũng cần được bảo vệ đó." Chân Sảng cũng phụ họa.

“Không thành vấn đề, lát nữa các cô đều theo sát tôi là được!” Hạ Đại Lực biểu tình nắm chắc nói.

Tiếp theo, Hạ Đại Lực bắt đầu kể lể về một số thành tựu to lớn mà hắn đạt được.

Lâm Hiên lại ngáp ngắn ngáp dài.

Không còn cách nào khác, tối hôm hắn cả đem không ngủ. Hiện tại lại nghe Hạ Đại Lực ở đó khoác lác, Lâm Hiên rất mệt mỏi.

Thấy Lâm Hiên bộ dạng buồn ngủ, Chân Sảng khó chịu, nhíu mày nói:

"Có cơ hội nghe anh Đại Lực giảng bài, thì liền nghiêm túc lắng nghe đi!"

Sau khi mắng Lâm Hiên xong, lại quay đầu nhìn về Hạ Đại Lực, ánh mắt sáng trưng:

“Anh Đại Lực, anh lợi hại vậy, có thể dậy em mấy chiêu không?”

“Không thành vấn đề, nếu cô muốn học, vậy tôi sẽ dạy. Nhưng tôi cần một đối thủ, ai làm được nhỉ?” Ánh mắt Hạ Đại Lực đánh giá trên người ba nữ cảnh sát.

Hắn đương nhiên hy vọng Hà Tiểu Manh đến làm đối thủ của hắn. Vậy thì trong lúc
dậy, sờ mó một chút cũng là tự nhiên.

“Tôi. Tôi làm cho.”

Tuy nhiên, Chân Sảng đã xung phong đứng ra.

Mặc dù không phải Hà Tiểu Manh, nhưng Chân Sảng thực sự cũng không tệ. Hạ Đại Lực cũng đành chấp nhận.

"Được."

Rất nhanh, Hạ Đại Lực bắt đầu dạy học. Hắn ta vẫn có vài phần bản lĩnh.

Tùy tiện dạy mấy chiêu, cũng đủ để những cảnh sát bình thường này học thật lâu.

Đương nhiên, lúc giảng dạy hắn liền lợi dụng chiếm tiện nghi của Chân Sảng.

Điều khiến Hạ Đại Lực bất ngờ chính là Chân Sảng chẳng những không tức giận. Ngược lại, có đôi khi còn cố ý phục vụ hắn.

Ví dụ như khi thân thể hai người kề sát, Chân Sảng lại cố ý dùng thân thể chạm vào Hạ Đại Lực.

Làm cho Hạ Đại Lực hưng phấn một trận.

Hạ Đại Lực lại liếc nhìn Hà Tiểu Manh một cái. Thế nhưng ánh mắt của cô chỉ nhìn về phía Lâm Hiên, điều này khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Chỉ là một tiểu tử mà cũng dám cùng hắn cướp nữ nhân, thật muốn chết.

Hà Tiểu Manh không nhìn Đại Lực dạy vì nàng không cảm thấy lợi hại lắm.

Nếu trước khi thấy Lâm Hiên và Hắc Bạch Vô Thường, cô còn sẽ thấy Đại Lực rất lợi hại.

Nhưng hiện tại, cô cảm thấy, những gì Hạ Đại Lực dạy chỉ là một ít mánh khóe quyền cước.

Đối phó với những người bình thường có thể hữu ích.

Nhưng nếu thật sự gặp được kẻ mạnh như Hắc Bạch Vô Thường, căn bản không có tác dụng gì.

Đương nhiên, Hạ Đại Lực cũng không yếu như vẻ bề ngoài.

Chỉ là, hắn đã không nghiêm túc dạy mà thôi.

Dù sao những cảnh sát này chính chỉ là người bình thường, nếu muốn dạy bản lĩnh thật sự, những cảnh sát này cũng không học được.

Trong quá trình giảng dạy, ông đã thể hiện sự táo bạo hơn.

Lúc đầu chỉ lén lút chiếm tiện nghi của Chân Sảng. Nhưng dần dần càng trở nên táo bạo.

Cuối cùng, hắn thật sự là có chút nhịn không được hỏa diễm trong lòng.

Liền dừng việc giảng dạy rồi nói:

“Ừ, tôi và Chân Sảng ra ngoài khảo sát địa hình một chút. Các người ở chỗ này canh giữ đi. Nếu Mạnh Bà xuất hiện, lập tức phát tín hiệu thông báo cho ta, đừung tùy tiện động thủ.”

“Vâng!”

Hai người muốn đi làm gì, kỳ thật trong lòng mọi người đều biết rõ.

Nhưng cũng không dễ chọc thủng.

Dù sao cũng là bên tình bên nguyện, không ai có quyền can thiệp.

Ngay sau đó, Hạ Đại Lực đã đưa Chân Sảng vào một phòng bệnh không có người.

Ngay sau khi Hạ Đại Lực rời đi không lâu, hai đạo thân ảnh xuất hiện ở ngoài cửa bệnh viện.

Một trong số đó là Bạch Vô Thường - Bạch Lăng Kiều.

Thương thế của cô vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng đã hồi phục một phần nhỏ.

Mà đứng bên cạnh cô là… một cô gái nhỏ cao chưa đầy 1,2 mét!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện