Báo Thù Của Rể Phế Vật

Thẩm gia hồi sinh


trước sau

Đế phủ.

Mọi người đang xem TV.

Hồng Diệp và Tô Anh đều mặc đồ ngủ mỏng manh.

Diệp Ỷ nhìn thấy một màn này, lông mày nhíu lại. Nói với Tô Anh:

"Tiểu Anh, con đang mặc cái gì vậy hả?”

“Đồ ngủ. Mẹ, ngay cả đồ ngủ mà mẹ cũng không biết sao?" Tô Anh mở to mắt.

“Mẹ biết là đồ ngủ. Nhưng loại đồ ngủ này thích hợp cho con mặc sao? Nhìn xem, bụng gần như lộ ra ngoài, còn cái dây áo kia? Con chắc nó là dây áo không? Hay là sợ chỉ? Cũng không sợ sẽ đứt à.” Diệp Ỷ tức giận nói.

Con bé này, càng ngày càng làm càn, đồ ngủ hở hang như vậy cũng dám mặc.

"Mẹ, vậy sao mẹ không nói chị Hồng Diệp. Áo ngủ của chị ấy so với con còn lộ nhiều hơn.” Tô Anh không phục nói.

“Chị Hồng Diệp là chị Hồng Diệp, con là con.” Diệp Ỷ lạnh mặt nói.

"Tại sao chị Hồng Diệp có thể mặc vậy mà con thì không, mẹ quá tiêu chuẩn kép rồi!" Tô Anh bĩu môi.

“Không có tại trăng tại sao gì hết. Chỉ là con không được mặc như vậy thôi. Mau vào thay bộ khác ngay cho mẹ.” Diệp Ỷ trừng mắt nói.

"Con không thay!" Tô Anh cố chấp nói.

“Con nhỏ này. Muốn ăn đòn à?” Diệp Ỷ theo bản năng giơ dép lê lên.

"Anh, mẹ anh muốn đánh em gái đáng yêu vô địch của anh, mau mau bảo vệ em!" Tô Anh trực tiếp trốn sau lưng Lâm Hiên.

Cô nàng ôm eo Lâm Hiên, chỉ thò đầu ra nhìn Diệp Ỷ.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Ỷ thậm chí còn tức giận hơn.

“Mẹ nói con bao nhiêu lần rồi hả? Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết tránh hiềm nghi?"

"Anh ấy là anh trai con, con có hiềm nghi gì mà cần phải tránh?” Tô Anh ngẩng đầu nói.

Diệp Ỷ: "Chính là bởi vì là anh trai nên mẹ mới muốn con tránh hiềm nghi đó!”

Tô Anh: “Cũng có phải anh em ruột đâu mà.”

"Được, con đang cứng đầu với mẹ đúng không? Lâm Hiên, bắt lấy nó cho mẹ.” Diệp Ỷ chống nạnh nói.

Tô Anh lập tức hướng Lâm Hiên làm nũng nói: “Anh, anh sẽ không nghe theo mẹ chứ!”

Lúc nói chuyện, hai ngọn đồi trước ngực lại cọ cọ lên người Lâm Hiên.

Tuy nhiên ngay sau đó Lâm Hiên đã trực tiếp bắt Tô Anh lại.

"Được rồi, em gái đáng yêu vô địch của anh, anh không dám làm trái lệnh của mẹ đâu.” Lâm Hiên cười nói.

Diệp Ỷ trực tiếp đi tới, túm lấy lỗ tai Tô Anh, kéo cô vào phòng ngủ.

Không lâu sau, Tô Anh mặc một bộ đồ ngủ với áo khoác màu đỏ đi ra.

“Mẹ, đây mà là đồ ngủ gì? Nóng quá!” Tô Anh không nói nên lời, theo bản năng muốn cởi ra.

"A, dám cởi xem, mẹ đánh gãy chân con.” Diệp Ỷ hung dữ nói.

Tô Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.

Bộ dáng tức giận, lại phối hợp với áo ngủ với áo khoác đỏ thầm trên người, cảm giác rất buồn cười.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hiên trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc.

Hình ảnh này thật quen thuộc.

Anh thề sẽ làm cho Diệp Ỷ và Tô Anh hạnh phúc mãi mãi.

Mà Hồng Diệp nhìn thấy cảnh này, khóe mắt lại ươn ướt. Đây là thứ mà cô chưa bao giờ có được.

Khi còn là một thiếu niên, cô bước chân vào xã hội.

Đã trải qua rất nhiều.

Vô số vết sẹo trên cơ thể cô là bằng chứng tốt nhất.

Nếu cô không đủ tàn nhẫn, cô sẽ không thể sống sót đến bây giờ.

Đương nhiên, cô có thể sống, người nên cảm tạ nhất chính là Sát Đế.

Chính vì điều này, cô đã thề sẽ bảo vệ tứ hợp viện này, thuần phục chủ nhân tứ hợp viện này mãi mãi.

Dường như cảm nhận được cảm xúc của Hồng Diệp

Lâm Hiên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Hồng Diệp nhìn Lâm Hiên một cái, rồi ngoan ngoãn nép vào vai Lâm Hiên.

Lúc này, cô cảm thấy hạnh phúc chưa từng có.

"Có người, chẳng lẽ không cảm thấy mình dư thừa sao?" Diệp Ỷ nhìn nhìn Tô Anh ngồi bên cạnh Lâm Hiên, bất thình lình nói.

"Ai?" Tô Anh không rõ nguyên nhân nên nhìn trái nhìn phải

Sau khi nhìn đến kia thì liền hiểu. Cái miệng nhỏ nhắn lại bĩu ra.

Ngay lúc vui vẻ hòa thuận này, điện thoại di động của Lâm Hiên nhận được một tin nhắn.

Không có tên hiển thị, nhưng số này là của Thẩm Ngạo Tuyết.

Lâm Hiên sẽ không quên, bởi vì, năm năm trước, hắn cũng đã đem số điện thoại này gắt gao in ở trong đầu.

Thẩm Ngạo Tuyết này thực sự là một viên kẹo cao su.

Lâm Hiên định bỏ
qua, không đọc tin nhắn này.

Thế nhưng Tô Anh đã cầm lấy điện thoại, trực tiếp nhấp vào đọc tin nhắn.

"Lâm Hiên, có thể gặp lại anh, là hạnh phúc lớn nhất đời này của em. Xin lỗi vì đã từng tổn thương anh. Em xin lỗi. Sau này, em sẽ không làm phiền anh nữa.”

“Đáng tiếc khi chưa từng một lần thật sự trở thành người phụ nữ của anh…”

Thẩm Ngạo Tuyết tổng cộng gửi đến hai tin nhắn.

“Oa oa, anh, mau thành thật khai báo đi. Đây là hồ ly tinh nào hả?” Tô Anh bày ra vẻ mặt tò mò.

"Thẩm Ngạo Tuyết." Lâm Hiên đáp.

Nghe thấy người gửi tin nhắn là Thẩm Ngạo Tuyết. Sắc mặc của Tô Anh lập tức sa sầm lại.

“Anh, nếu anh dám quay lại với Thẩm Ngạo Tuyết, thì đừng nhận em là em gái của anh nữa!” Tô Anh hằn học nói.

“Yên tâm, anh sẽ không để ý đến cô ta đâu.” Lâm Hiên thản nhiên nói.

Thẩm Ngạo Tuyết không đến phiền anh, anh còn thấy là chuyện rất tốt!

"À, đúng rồi Lâm Hiên, tôi vừa mới nhận được báo cáo, gần đây, Giang Đô hình như xuất hiện một người họ Đế.” Hồng Diệp đột nhiên nói.

Họ Đế?

Nghe được hai chữ này, sắc mặt Lâm Hiên nhất thời trầm xuống.

Trong khoảng thời gian này, hắn dốc hết sức tìm kiếm manh mối liên quan đến Hoàng Thất. Tìm kiếm những người liên quan đến họ Đế.

Thế nhưng kết quả nhận được hoàn toàn không có.

Thật không ngờ bây giờ lại có một người họ Đế xuất hiện ở Giang Đô.

Cũng không biết hắn ta có quan hệ gì đến Hoàng Thất hay không.

Hẳn là có quan hệ, dù sao, họ Đế này, thật sự quá hiếm.

Người bình thường sẽ không sử dụng nó.

“Ở đâu?” Lâm Hiên tận lực khống chế sát khí của mình.

Dám đòi quả thận của hắn, cho dù đối phương có cường đại cỡ nào hắn cũng sẽ không bỏ qua.

“Thuộc hạ của tôi nói thấy hắn xuất hiện ở nhiều nơi thuộc địa bàn của Góa Phụ. Nhưng người đàn ông đó rất đáng sợ. Chỉ vì nói sai một câu, Góa Phụ thiếu chút nữa là chết trên tay hắn." Hồng Diệp trầm giọng nói.

Lâm Hiên cau mày.

Nghĩ đến tin nhắn mà Thẩm Ngạo Tuyết gửi cho anh, chẳng lẽ, giữa những chuyện này có liên quan gì sao?

Lúc này, điện thoại của Hồng Diệp vang lên.

Sau khi nghe điện thoại xong, lông mày Hồng Diệp nhíu lại.

Nàng trầm giọng nói: “Thẩm gia được hồi sinh, hơn nữa, trở nên cường đại hơn trước, đang điên cuồng bành trướng ra bên ngoài, nghe nói giá trị tài sản đã vượt qua 20 tỷ!"

Sắc mặt Lâm Hiên trở nên có chút khó coi.

Tuy rằng, hận ý của anh đối với Thẩm Ngạo Tuyết đã không còn nồng đậm như trước.

Nhưng anh không định để nhà họ Thẩm có thể vực dậy lần nữa.

Nếu như gì không có ngoài ý muốn, khẳng định là có liên quan đến người họ Đế kia.

Nếu không, nhà họ Thẩm vốn đã bị chia cắt bởi nhiều gia tộc lớn sẽ không thể hồi sinh, thậm chí trở nên cường đại hơn được.

Nếu chỉ là chuyện của Thẩm Ngạo Tuyết, Lâm Hiên sẽ không quan tâm.

Nhưng nếu có liên quan đến Đế gia, vậy thì hắn không thể bỏ qua được.

Biệt thự Thẩm gia.

Thẩm Ngạo Tuyết đã ở trong phòng tắm một thời gian dài.

Đế Phong Vũ bên ngoài đã có chút mất kiên nhẫn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện