Hắn đưa cô về đến nhà, đúng vào chín giờ tối. Trước khi chia tay, hắn còn lưu luyến hôn cô một cái rồi mới đi. Vào nhà mẹ hỏi hôm nay cô đi đâu? Hồi chiều mẹ ghé quán trà sữa mà không thấy cô, chị Ngọc Mỹ nói hôm nay cô xin nghĩ có việc. Cô đáp là hôm nay gặp đứa bạn cũ, tiện thể mời dự sinh nhật nó, nên cô không kịp nói cho mẹ biết. Mẹ cũng là quan tâm nên hỏi thế thôi. Cô cũng không hẳn nói dối, hôm nay đúng là sinh nhật hắn. Nhưng bạn thì... cô cũng không biết có thể xem hắn là bạn hay kẻ thù nữa?
Còn Trí Bảo thì đến khi lên giường ngủ vẫn còn cười tủm tỉm. Hắn lấy điện thoại ra mở lên xem hình ảnh của cô rồi hôn lên một cái. Video hồi ở trên xe hắn đã hoàn toàn xóa trước mặt cô rồi. Đã được mục đích hắn không cần giữ lại làm gì. Hắn nhắn cho cô một tin nhắn "chúc ngủ ngon" rồi hồi họp chờ tin cô nhắn lại. Hồi lâu sau, điện thoại nổi lên tít tít. Hắn vui mừng mở ra xem thì đúng là cô nhắn lại nhưng chỉ có chữ "uk". Hơi thất vọng nhưng cô chịu nhắn lại là hắn mừng rồi.
Bảo Trâm cũng không muốn trả lời lại làm gì. Nhưng sợ hắn sẽ lại làm phiền nên cô cố gắng nhắn cho có lệ. Sau đó thì xóa luôn cả hai tin. Rồi sau đó tắt nguồn điện thoại luôn.
Sáng hôm sau, mẹ cô ăn sáng xong đã vội đi làm sau khi nhận được điện thoại. Mẹ làm việc rất thiệt tình và trung thực, nên các gia chủ đều muốn gọi mẹ đi làm. Hầu như ngày nào mẹ cũng được người ta gọi cả. Bảo Trâm biết nếu không phải kiếp trước mẹ dồn tất cả để lo cho cô, thì mẹ cũng dư nhiều lắm.
Bảo Trâm dọn dẹp nhà cửa, rửa chén, giặt đồ xong thì bắt đầu ngồi vào bàn làm bài tập. Vừa mới dở sách tập ra thì Trí Bảo đã xuất hiện đứng trước cửa. Cô giật mình, trố mắt kinh ngạc nhìn hắn, giật giật khóe miệng. "Sao hắn lại tới nữa rồi?" Cô lắp bắp hỏi.
- Sao... sao...anh đến... đến đây?
Nhìn thấy thái độ của cô, hắn không khỏi lắc đầu. "Em lại vậy nữa rồi!" Hắn hầm hầm bước vào nhà, đi đến bên cạnh cô, một tay chống lên bàn, một tay nắm vào đầu lưng ghế dựa cô đang ngồi. Tư thế khóa chặt cô trong lòng. Lạnh lùng hỏi.
- Tại sao hồi sáng sớm anh gọi em mấy lần mà không được? Em tắt nguồn không muốn anh gọi sao? Hôm qua em không có nói là anh không được gọi điện.
Bảo Trâm chợt nhớ là hồi tối cô đã tắt nguồn, sáng nay chưa mở lên. Trong mặt hắn hình sự đáng sợ quá, cô gượng cười cười nói.
- À...à...đâu có đâu. Chắc...chắc tại hết pin thôi. "Chết tiệt! Mình quên mất không quy định việc gọi điện thoại."
Hắn nhướng mày.
- Hết pin?
Cô gật gật đầu. Hắn lắc đầu nói.
- Em thật không biết cách nói dối đó!
Rồi hắn cầm điện thoại của cô đang để ở một bên mở nguồn lên. Ái chà! Còn tới 67% pin, hết cái ngã nào. Hôm qua, lúc cô lấy ra gọi cho chị Ngọc Mỹ hắn đã thấy pin cô còn đầy lắm. Chỉ một đêm mà hết, thì chắc hắn sẽ nghĩ cô đã nói chuyện với ai suốt đêm rồi. Máy cô đâu phải màng hình cảm ứng, đâu hao pin nhiều vậy?
Bảo Trâm hết đường chối cãi, vội cười cười hỏi sang chuyện khác.
- Mà... vì sao anh lại gọi cho tôi?
Hắn cuối sát vào mặt cô nói.
- Anh gọi cho bạn gái mình không được sao? Hửm?
- Ơ...
Cô muốn nói gì nhưng cũng không biết mở miệng làm sao? Bạn trai gọi cho bạn gái là chuyện bình thường, cô không có gì để nói. Hắn nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng nói.
- Bảo Trâm! Đừng bao giờ nói dối anh, nếu không anh sẽ trừng phạt em rất nặng đó. Nhưng mà lần này, anh cũng phải trừng phạt cảnh cáo em mới được. Nếu không em sẽ lại tái phạm.
Đôi mắt hắn gắt gao nhìn chầm chầm vào cô, khiến cô có cảm giác hắn sắp làm điều gì đó tồi tệ. Cô theo bản năng co rúm người lại, sợ hãi nói.
- Anh...anh muốn làm gì? Ở đây rất đông người đó. Tôi sẽ la lên.
Hắn tựa cười như không cười nhìn cô thản nhiên nói.
- Vậy em cứ la thử xem! Cho mọi người đều biết em và tôi đang làm gì. Nếu em không muốn mẹ em buồn.
Cô nhíu mày. "Tên điên này thật sự nói được làm được! Một khi đã muốn thì sẽ làm cho kỳ được bất chấp tất cả. Đây mới chính là con người thật của hắn ta. Vẽ phong lưu hào hoa thường ngày chỉ là ngụy trang thôi!" Cô bình tĩnh nói.
- Đúng là tôi cố tình tắt nguồn đấy! Làm sao nào? Tôi rất mệt cần ngủ sớm. Chỉ là sáng nay lại quên mở lên thôi. Nếu anh thấy không hài lòng thì đừng gọi nữa.
Nói rồi cô gạt tay hắn ra, quay mặt xuống bàn cầm viết lên làm bài, xem hắn như không khí. Hắn kéo một chiếc ghế khác ngồi sát bên cô, xem cô chăm chú làm bài. Hắn cảm thấy cô có một sự bình tĩnh lạ thường, không hợp với tuổi tác. Đúng lý một cô bé 15 tuổi khi bị hắn hù dọa đã phải khóc lóc rồi. Đàng này, cô lại không mà lại bình tĩnh hóa giải tình huống thật dễ dàng. Thay vì phải viện cớ này nọ, cô lại trực tiếp nói lên sự thật.
Mà đều đáng ngạc nhiên hơn là, dù hắn ngồi bên cạnh cô vẫn thản nhiên viết bài, không có một sự mất tự nhiên nào. Cô viết rất nhanh, làm toán cũng rất chuẩn. Cô chỉ cần nhìn lướt sơ qua đề thì đã cho ra kết quả luôn rồi. Trắc nghiệm càng khỏi phải nói. Cô chỉ mất 30 phút là hoàn thành tất cả bài tập một tuần rồi. Hắn nhíu mày trong đầu suy nghĩ,
"Từ lúc cô ấy bị sốt nghỉ mấy ngày liền hình như đã hoàn toàn thay đổi thành một con người khác. Không còn thích mình, cũng không còn chưng diện đua đòi gì nữa. Cư xử chững chạt hẳn, học hành cũng nghiêm túc lên. Dù không học thêm hay phụ đạo gì, thành tích thi học kỳ vẫn rất tốt. Thậm chí còn cao hơn cả lớp phó học tập. Hôm nay nhìn cô ngồi làm bài mình cảm giác cô ấy đã như là người lớn rồi. Lớn hơn mình rất nhiều. Trong ánh mắt cô ấy lại toát lên vẽ già đời sành sỏi không có một chút nào gọi là vô tư hồn nhiên. Ánh mắt ấy chỉ có những người đã trải qua