Trí Bảo cảm nhận cơ thể cô đang bắt đầu không chống lại được sự khiêu khích của hắn, bắt đầu có cảm giác. Nhưng chỉ một lúc lại mất đi, hắn bất chợt nhìn lại thì thấy nước mắt cô đang rơi lả chả từng giọt. Hắn nhìn vào ánh mắt cô, thì thấy ánh mắt ấy đang xa xâm nhìn về phương nào đó. Nước mắt cứ tự động chảy mãi, chảy mãi không ngừng. Cô cũng không hay biết là hắn đã sửa sang lại quần áo cho cô và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Hắn thì thầm bên tai cô nói.
- Trâm! Có phải em đã trải qua chuyện gì rất đau khổ không? Có thể nói anh nghe không?
Nhưng đáp lại hắn chỉ có sự im lặng, ánh mắt vô hồn và những dòng nước mắt. Hắn vội lay mạnh cô gọi to.
- Trâm!
Cô mới hoàn hồn nhìn lại hắn, hắn thấy cô lại dùng ánh mắt câm ghét nhìn hắn. Không! Không phải là câm ghét mà chính là hận. Cô hận hắn? Đột nhiên, cô lại dơ tay tát vào mặt hắn, nhưng hắn đã theo bản năng chụp tay cô lại được. Bảo Trâm lần này mới thật sự hoàn hồn, vừa rồi cô vẫn còn đắm chìm trong cơn ác mộng. Cô hít hít vài hơi, lấy tay lau khô nước mắt mình. Nhảy khỏi người hắn, quay lưng lại hắn nói.
- Anh về đi! Tôi muốn yên tĩnh một mình.
Nhưng mà hắn đã từ phía sau ôm cô vào lòng, dịu dàng nói.
- Bảo Trâm! Đừng đuổi anh về! Những lúc thế này em cần có người bên cạnh. Nếu em ở một mình sẽ rất dễ bị trầm cảm.
Rồi hắn xoay cô lại, lấy khăn ra lau đi nước mắt cho cô. Hôn lên trán cô một cái nói.
- Anh không biết em đã trải qua chuyện gì? Nhưng bây giờ mọi chuyện cũng đã qua rồi. Em hãy quên nó vui vẽ mà tiếp tục hướng về phía trước, đừng nghĩ tới chuyện cũ nữa.
Bảo Trâm không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng nhìn hắn. Ánh mắt không oán, không hận, không ghét, không yêu. Chỉ an tĩnh như một mặt hồ phẳng lặng. Cô thở dài lắc đầu nói.
- Có những chuyện không phải nói quên là có thể dễ dàng quên.
Cô lại ngồi xuống đất, nép sát vào tường ôm gối, cố thu mình nhỏ lại. Đây cũng là thói quen mỗi khi cô cô đơn nhất, làm như thế cô mới cảm thấy được an toàn. Hắn thấy cô ngồi tư thế đó cũng rất đau lòng. Đó cũng chính là tư thế mà khi xưa hắn hay ngồi, mỗi khi ba mẹ hắn cãi nhau, đánh nhau. Khi họ không quan tâm cảm nghĩ của hắn mà đưa ra tòa ly dị. Lúc đó, hắn đã 10 tuổi rồi, cái gì cũng đã hiểu. Từ nhỏ lại được nhồi nhét những kiến thức kinh doanh từ hai người họ, nên sự hiểu biết của hắn cũng vượt xa những đứa trẻ khác.
Cũng từ đó, hắn mới bắt đầu sống buông thả. Từ một học sinh ngoan ngoãn, học giỏi trở thành một đứa trẻ hư hỏng, cá biệt. Vì hắn tập võ từ lúc 3 tuổi nên thân hình sẽ cao to và phát triển sớm hơn những bạn cùng trang lứa. Nên 13 tuổi hắn đã biết mùi con gái rồi. Đó là một người chị học trên hắn 2 lớp. Nhưng mà quan hệ mấy lần, chị ta lại chê hắn không có kinh nghiệm đã không ngần ngại đá bay hắn. Cặp với một người đàn ông lớn hơn chị ta 10 tuổi.
Từ đó, hắn bắt đầu là một kẻ phong lưu. Chỉ cần cô gái nào tự động dâng tới miệng mà không xấu tệ, hắn sẽ không ngần ngại ăn tươi nuốt sống. Sau đó, cũng sẽ đá bay. Nhưng mà, từ khi gặp Bảo Trâm... không! Không phải từ khi gặp cô ấy, mà chính là lúc cô ấy bị bệnh và sau khi hết đã thay đổi, hắn mới bắt đầu có lại được cảm giác tình yêu ban đầu. Biết nhớ, biết thương, biết chờ, biết đợi, biết sợ mất đi, biết vui mừng có được. Nhưng mà, tại sao cô ấy lại thay đổi, còn tìm cảm giác an toàn với tư thế đó? Phải chăng cô ấy đã gặp phải chuyện gì kinh khủng?
Mà chuyện kinh khủng nhất đối với một cô gái thì chỉ có... Hắn chợt nghĩ ra điều gì, nên đã sáng tỏ mọi chuyện. Thảo nào vừa rồi hắn làm vậy với cô, cô lại sợ hãi như vậy. Tâm trạng trở nên thất hồn lạc phách, còn nhìn hắn với ánh mắt câm hận. Mà có lẽ cô không phải câm hận hắn mà là từ hắn cô nhìn ra người nào đó mà câm hận. Cô đã bị một cú sóc quá lớn đi! Nhưng ai đã hành động như vậy với cô? Hắn phải tìm cho ra kẻ đã hại đời cô, khiến cô phải trở nên như vậy. Hắn muốn giết kẻ đó!
Nếu Bảo Trâm biết được Trí Bảo đang tưởng cô bị ai đó cưỡng bức, chắc chắn sẽ lấy ghế đập hắn nhập viện. Tưởng tượng ghê gớm thật, đúng là người từng trải có khác.
Hắn thâm tình nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng nói.
- Trâm! Đừng sợ nữa! Có anh đây. Anh sẽ mãi bên em, bảo vệ em.
Hắn muốn trực tiếp hỏi cô ai là kẻ đã hại cô. Nhưng hắn sợ cô sẽ lại khóc và sợ hãi nữa. Đành im lặng xem như không biết gì. Nếu hắn nói ra, sợ cô sẽ biết được hắn đã biết, có khi còn nghĩ quẩn mất. Nhưng mà hắn đã khẳng định cô còn thích hắn rồi, nếu không cô đã không tìm mọi cách tránh xa hắn. Chắc chắn là cô sợ hắn biết sẽ khinh thường cô. Trong mắt hắn cô sẽ không còn hình tượng tốt đẹp nữa. Cho nên, cô đã chọn cách tránh hắn thật xa. Để trong mắt hắn cô mãi trong trắng, trinh nguyên.
"Nhưng Bảo Trâm à! Em biết rằng anh không hề để ý chuyện nhỏ đó không? Trong mắt anh em mãi mãi là một viên kim cương trắng tinh nhất. Em biết không?"
Bảo Trâm cũng không hiểu hắn nói như vậy là có ý gì. Nhưng cô thật sự đúng là cần cảm giác an toàn. Tuy hắn cũng là nguyên nhân gây ra cho cô cảm giác sợ hãi đó, nhưng trong lúc này cô lại cảm thấy vòng tay hắn lại vô cùng ấm áp. Nên cô không kháng cự mà cứ để hắn ôm, hắn hôn.
Tại một căn nhà phố cao 5 tầng. Mẹ Bảo Trâm đang ngồi trên sôpha phòng khách uống nước ngọt, ăn rất nhiều đồ ăn ngon. Bên cạnh