Nhìn không ra là thứ gì, Cục Bột Trắng tiến lại gần ngửi ngửi, sờ sờ, nhưng vẫn không biết là cái gì.
"Cái này là máy nhảy Audition, chờ cơm nước xong xuôi chúng ta đem máy lắp đặt, sau đó liền có thể chơi." Liễu Thời Hoán thấy cũng đến lúc rồi liền không làm khó mọi người nữa.
Tại thời điểm Cục Bột Trắng tìm tòi nghiên cứu, hắn cùng Mông Chính lại đi ra ngoài đem bộ phận còn lại mang vào.
"Ngao ô?" Máy nhảy Audition là dùng để nhảy sao? Cục Bột Trắng chưa thấy qua máy nhảy Au bao giờ, nhưng nhóc biết nhảy nha.
"Đúng vậy, máy nhảy Audition là một loại máy chơi game, chờ lắp đặt xong An An sẽ biết." Liễu Thời Hoán nói.
"Ngao ô!" Thật là lợi hại! Cục Bột Trắng tuy rằng không quá hiểu biết, nhưng nhóc vẫn là đứa luôn mù quáng tin tưởng Liễu Thời Hoán, đối với máy nhảy Au tràn ngập chờ mong.
Nhưng giờ Cục Bột Trắng vẫn muốn tiếp tục ăn cơm, ăn no thì mới có sức lực mà nhảy chớ.
Ăn cơm xong, Lâm Hạ ở phòng khách dọn ra một khoảng trống để đặt máy nhảy Au, Mông Chính cùng Đường Ân Lãng hợp tác cùng nhau lắp ráp máy.
Động thủ năng lực cường Đường Ân Lãng cùng Mông Chính có năng lực thực hiện cường đại chỉ căn cứ bản hướng dẫn đã đem máy lắp ráp hoàn hảo.
Cắm điện là máy nhảy đã có thể dùng.
Máy nhảy Au là Liễu Thời Hoán tìm người đặc chế có in hình của Cục Bột Trắng trên đó.
Cục Bột Trắng sau khi nhìn thấy liền hưng phấn cực kỳ, ở một bên ngao ô ngao ô kêu loạn.
Chuẩn bị tốt hết thảy, Liễu Thời Hoán tìm một đoạn nhạc thiếu nhi Cục Bột Trắng quen thuộc, cấp bậc nhập môn, đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
"Ngao ô?" An An phải chơi như thế nào ạ? Cục Bột Trắng ở một bên vây xem bị sự cao lớn của máy nhảy chấn trụ, ngơ ngác không biết làm sao.
Nhóc cũng chưa từng gặp qua, càng đừng nói phải chơi như thế nào.
"Cái này rất đơn giản, trước con nhìn những ô hình vuông màu sắc bất đồng dưới chân này nè, trên màn hình cũng sẽ xuất hiện những ô vuông màu sắc bất đồng ở những vị trí khác nhau, tương ứng với các ô vuông dưới chân nha......" Liễu Thời Hoán một bên nói một bên làm mẫu cho Cục Bột Trắng.
"Ngao ô!" An An học được rồi! Cục Bột Trắng khởi động bốn chân, chuẩn bị thi thố tài năng.
"Tới nào!" Liễu Thời Hoán nhường lại vị trí cho Cục Bột Trắng.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng hưng phấn nhảy lên máy, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ đợi những ô vuông xuất hiện.
Nhóc đứng ở chính giữa, bốn chân đặt gần những khu vực bất đồng, màn hình xuất hiện loại màu sắc nào nhóc liền dẫm vào nơi đó.
Lúc ban đầu thì Cục Bột Trắng không đuổi kịp, nhưng chậm rãi nhóc liền tìm được cảm giác đã đuổi kịp tiết tấu.
"Ngao ô!" An An mệt mỏi quá! Cục Bột Trắng liên tục nhảy hai bài hát, nhảy xong liền đặt mông ngồi xuống luôn.
Cục Bột Trắng chân không đủ dài, từ một ô vuông này chuyển tới ô vuông khác rất lao lực, nhưng mà không sao chơi high là được.
"Ngao ô?" Ba ba, cha, mọi người có muốn chơi hay không?
Máy nhảy Au thú vị như thế phải chia sẻ mới được, Cục Bột Trắng chủ động nhường vị trí cho nhóm người Lâm Hạ.
"A?" Lâm Hạ nhất thời nghẹn lời, anh chưa từng chơi qua cái này.
Tuy rằng thao tác rất đơn giản, nhưng cái này hình như là trò con gái thích chơi ha?
"Đúng nha, hai anh cùng nhau chơi rất thú vị đấy!" Liễu Thời Hoán làm thần trợ công.
Máy nhảy có thể để hai người cùng nhau nhảy, chỉ cần thay đổi hình thức là được.
"......" Đường Ân Lãng không nói gì, nhưng từ vẻ mặt của hắn có thể nhìn ra được hắn cự tuyệt.
"Ngao ô!" Ba ba, cha, An An muốn nhìn hai ba nhảy! Nhóc con nằm duỗi dài trên mặt đất như tấm thảm, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng.
"Thôi được rồi." Lâm Hạ còn nhớ rõ sáng nay đã hứa với Cục Bột Trắng rằng ngày hôm nay bọn họ thuộc về Cục Bột Trắng, Cục Bột Trắng muốn bọn họ làm cái gì bọn họ liền làm cái đó, xem ra phải căng não ra đây.
Âm nhạc bắt đầu, hai người đứng trên đó di chuyển một cách cứng nhắc.
Hai tên đàn ông giống như khúc gỗ, chỉ có chân động, càng nhìn càng khó xử.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng bị hình ảnh đó làm cay đôi mắt liền che lại không muốn xem nữa, các ba ba nhóc bộ dáng nhảy còn không đẹp bằng nhóc vặn vẹo cái mông.
Một khúc nhạc kết thúc, Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng mặt vô cảm đi xuống dưới.
Trong lúc bọn họ nhảy đôi, Liễu Thời Hoán đem hành động vụng về của hai người quay lại.
"Mông Chính, chúng ta cũng tới nhảy một đoạn đi!" Liễu Thời Hoán hất hất tóc mái, ngón tay ngoắc ngoắc Mông Chính, ánh mắt toát ra sự quyến rũ ngay cả hắn cũng không tự biết.
"Được ạ!" Khoảnh khắc ánh mắt Mông Chính nhìn về Liễu Thời Hoán, hô hấp bỗng nhiên ngừng một giây, sau đó tim đập bang bang không ngừng.
Một ánh mắt này của Liễu Thời Hoán có thể làm tim cậu đập chậm nửa nhịp.
Mông Chính mang thân hình zai cơ bắp nhưng tâm hồn thiếu nữ, cậu chàng thích thú hưởng thụ niềm vui khi nhảy, đặc biệt là khi cùng Liễu Thời Hoán, cậu thoải mái bung lụa, động tác so với hai người Lâm Hạ đẹp hơn nhiều.
Liễu Thời Hoán càng không cần phải nói, dáng người hắn so với một số phụ nữ còn đẹp hơn, hơn nữa hắn từng học vũ đạo, có kĩ năng biểu diễn hình thể, ở trên máy nhảy sống động mười phần.
Liễu Thời Hoán cùng Mông Chính hai người phối hợp ăn ý, bọn họ đem một đoạn vũ đạo rất khó biển diễn cực tốt.
Ngoài ra hai người họ cũng chưa từng luyện qua nhảy đôi, lần này bọn họ liền đánh bại Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng.
"Chúng ta đi mua đồ ăn, bảo bảo cùng các ca ca ở nhà chơi vui vẻ nhé." Trong phòng tràn ngập sự xấu hổ, Lâm Hạ đành kéo Đường Ân Lãng rời đi.
"Ngao ô!" Dạ được! Cục Bột Trắng ngoan ngoãn nhìn theo Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng ra cửa.
Ra cửa, Lâm Hạ nhịn không được giễu cợt Đường Ân Lãng: "Tổng tài không phải vạn năng sao, vì sao vừa rồi đến cứng đờ như cương thi vậy?"
"Ai nói với em rằng tổng tài là vạn năng? Hiện tại thì biết điều này là cách nói sai đi." Đường Ân Lãng có ý đồ muốn cứu vớt một chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
"Không đúng hả, tế bào vận động của anh không phải thực phát triển sao?" Ở trong lòng Lâm Hạ, Đường Ân Lãng lên được phòng khách xuống được phòng bếp, mở được công ty chơi được cầu trượt, loại trò như nhảy này hẳn là không khó chứ.
Hơn nữa, người của xã hội thượng lưu không phải được học khiêu vũ sao?
"Lâm Hạ!" Đường Ân Lãng đột nhiên dừng lại, bắt lấy bả vai Lâm Hạ bả vai, đôi mắt thâm thuý thẳng tắp nhìn anh: "Anh có rất nhiều thứ đều không biết, có một số việc không có biện pháp thỏa mãn yêu cầu của em, nhưng chỉ cần là em muốn, anh đều sẽ tận lực đi làm."
Đột nhiên không kịp phòng bị được cho nghe lời tâm tình làm cho Lâm Hạ hoảng sợ, Đường Ân Lãng đột nhiên nghiêm túc còn tưởng rằng có chuyện trọng đại gì muốn nói.
Dù vậy nhưng Lâm Hạ biết, đoạn lời nói này là Đường Ân Lãng hứa hẹn với anh, Đường Ân Lãng cũng đang thực hiện nó.
Đường tổng tài trước kia không làm việc nhà, hiện tại việc nhà cơ đều