"Được rồi, tay ba ba không mỏi, cảm ơn bảo bảo nhiều." Lâm Hạ sợ Cục Bột Trắng mỏi móng vuốt, liền thu tay lại.
"Ngao ô!" Ba ba không cần khách khí! Cục Bột Trắng vẫy vẫy cái đuôi, cùng Lâm Hạ nói qua một tiếng sau đó ra sân tìm Liễu Thời Hoán cùng Mông Chính.
"An An sao lại ra đây rồi?" Liễu Thời Hoán đang vẽ lên trên bức tranh ghi: Tiệc sinh nhật hai tuổi của Lâm Dư An.
"Ngao ô?" Thời Hoán ca ca đang vẽ cái gì vậy? Cục Bột Trắng kiễng chân tò mò với lên trên xem.
"Chú đang vẽ đại bảo bối An An." Liễu Thời Hoán cười tủm tỉm mà nói, từ biểu tình đầy vẻ nhẹ nhàng trên mặt hắn có thể thấy được vẽ vời là điều khá dễ dàng.
"Để em nhìn xem." Sắp ghế xong thì Mông Chính liền nghiêng sang nhìn bức vẽ.
"Ngao ô!" An An cũng muốn xem, Mông Chính ca ca có thể ôm An An không ạ? Cục Bột Trắng dù kiễng chân lên cũng không thể nhìn thấy gì, nhóc đành phải duỗi móng vuốt xù xù về phía Mông Chính mong cậu chàng sẽ ôm nhóc dậy xem.
Mông Chính đem Cục Bột Trắng bế lên, hai đôi mắt đầy tò mò nhìn tác phẩm của Liễu Thời Hoán.
"......" "Ngao ô?" Đây là An An sao? Cục Bột Trắng lần đầu tiên có chút không tin Liễu Thời Hoán, nhóc từ trước đến nay đều mù quáng tin tưởng Liễu Thời Hoán, cảm thấy Liễu Thời Hoán làm cái gì cũng tốt, nhưng khi nhóc nhìn thấy Liễu Thời Hoán vẽ thì niềm tin đã bị lung lay.
Bọn họ không nghĩ tới rằng trình độ vẽ tranh của Liễu Thời Hoán chỉ dừng lại ở thời kì mầm non.
Phần đầu của Cục Bột Trắng trên bức vẽ là một hình tròn khá méo mó, thân mình là hình quả trứng, này căn bản là không phải Cục Bột Trắng mà là tổ hợp các hình tròn.
"Không giống sao? Có thể là do tôi còn chưa có vẽ xong đi......" Liễu Thời Hoán đối với trình độ hội hoạ của mình rất tin tưởng, giống như hội hoạ sinh ra là dành cho hắn.
"Ngao ô!" An An không dài như vậy, An An không mập một chút nào! Cục Bột Trắng kháng nghị, Liễu Thời Hoán vẽ nhìn không ra tí nào là nhóc cả.
"Hay là để em thử xem?" Mông Chính cảm thấy bức tranh này vẫn còn có thể cứu chữa.
"Ngao ô!" Mông Chính ca ca vẽ tranh thực đẹp! Mông Chính thể hiện tài năng hội hoạ của mình cho Cục Bột Trắng xem, nhóc càng tin tưởng Mông Chính.
"Cũng được." Liễu Thời Hoán bất đắc dĩ thoái vị nhường vị trí cho Mông Chính, đứng ở một bên xem Mông Chính vẽ ra cái gì.
Trong lòng hắn vẫn mang theo chút may mắn, ai chắc Mông Chính sẽ vẽ đẹp hơn hắn được chứ.
Mông Chính cẩn thận cấu tứ, đến khi xác định mới hạ bút.
Liễu Thời Hoán khi vừa mới bắt đầu vẫn mang tâm thái góp vui, nhưng theo từng nét bút Mông Chính hạ xuống, vẻ mặt Liễu Thời Hoán dần trở nên nghiêm túc hơn.
Trên bức tranh dần xuất hiện một Cục Bột Trắng đầy linh khí, vẻ mặt của hắn trở nên kinh ngạc.
Cục Bột Trắng trong tranh tuy rằng không giống ảnh chụp, nhưng phiên bản Cục Bột Trắng chibi cũng rất giống, thần thái mọi thứ đều được thể hiện một cách rất sống động.
"Ngao ô!" Đây là An An! Cục Bột Trắng kích động vẫy đuôi, hiển nhiên đối với mình trong tranh rất hài lòng.
Xem nè, đây mới là An An đáng yêu chứ!
"Lợi hại!" Liễu Thời Hoán nhịn không được khen Mông Chính, không nghĩ tới Mông Chính là cậu sinh viên mang vẻ ngoài cao lớn thô kệch như vậy sẽ biết vẽ tranh.
Nhưng mà Mông Chính mang tâm hồn thiếu nữ thì biết vẽ tranh cũng không có gì đáng ngạc nhiên nhỉ?
"Em có chút thiên phú về hội hoạ, trước kia em còn từng nghĩ sẽ thi vào trường nghệ thuật." Mông Chính vừa nói vừa thu thập bút vẽ.
"Vậy cậu không đăng kí dự thi phải không?" Liễu Thời Hoán biết chuyên ngành Mông Chính theo học không phải về nghệ thuật.
"......!Không ạ." Mông Chính cúi đầu, vẻ mặt có chút ủ dột.
"Ừ......" Liễu Thời Hoán tự biết mình nói sai, đang muốn nói sang chuyện khác để làm nóng bầu không khí thì Cục Bột Trắng trong ngực hắn dùng móng vuốt sờ sờ Mông Chính, lại chỉ chỉ tranh vẽ Cục Bột Trắng: "Ngao ô!" Mông Chính ca ca, chúng ta chụp ảnh cùng bức tranh vẽ An An đi!
"Ok bé yêu!" Mông Chính biết Cục Bột Trắng muốn tự chụp, vì thế cậu lấy di động ra rồi mở app chụp ảnh cho nhóc.
"Tôi đi WC chút!" Cảm giác bị cưỡng ép selfie vẫn còn hiện rõ trong tâm trí, Liễu Thời Hoán lựa chọn trốn đi WC cho lành.
Hắn đem Cục Bột Trắng nhét vào trong lòng Mông Chính, bước đi dứt khoát không thèm quay đầu lại nhìn.
"Ngao ô!" Thời Hoán ca ca sắp tè ra quần! Cục Bột Trắng nhìn thấy Liễu Thời Hoán vội vàng như thế, liền cho rằng Liễu Thời Hoán giống như nhóc lúc mắc tiểu.
"Chúng ta chụp nào!" Mông Chính nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Liễu Thời Hoán mà không hiểu vì sao.
"Ngao ô!"
......!
7 giờ tối, các khách mời đều tới đông đủ, quà tặng bọn họ đưa cho Cục Bột Trắng tạm thời chất đống ở phòng khách.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng đầu đội nón sinh nhật, ở trong lòng Triệu Phượng Anh hưng phấn tru lên.
"An An, sinh nhật vui vẻ!" Hà Tiểu Bảo nhón chân nhéo nhéo móng vuốt của Cục Bột Trắng.
"Ngao ô!" Tiểu Bảo ca ca, An An có máy nhảy Au nhá, chúng ta đi chơi đi! Cục Bột Trắng muốn cùng chia sẻ đồ tốt với tiểu đồng bọn thân mật nhất của mình.
"Máy nhảy Au là cái gì?" Hà Tiểu Bảo đồng dạng cũng cảm thấy hứng thú với đồ chơi.
"Ngao ô!" Chúng ta đi chơi máy nhảy Au đi! Cục Bột Trắng ra hiệu bảo Triệu Phượng Anh đem nhóc buông ra sau đó dẫn Hà Tiểu Bảo đi chơi.
Ông bà ngoại của Đường Ân Lãng cùng cha mẹ Trần Minh Kiệt ngồi trò chuyện với nhau, những người trẻ tuổi thì nướng BBQ, đánh bài, khoảng sân nhỏ trở nên náo nhiệt vô cùng.
Nướng BBQ thì chủ lực bao gồm Hà Trần, Tống Mân cùng Lâm Hạ, bọn họ có tay nghề bếp núc giỏi liền gánh nhiệm vụ này.
Tất nhiên ai cũng có thể nướng, nguyên liệu nấu ăn phong phú đa dạng, muốn ăn cái gì thì nướng cái đó.
"Anh họ, lát nữa anh có muốn hát bài không?" Vương Tử Ngọc hỏi Vương Gia Minh, loại thời điểm này hát hò có thể trợ hứng.
Đột nhiên Vương Tử Ngọc cảm thấy chỗ này của Lâm Hạ thực không thể tưởng tượng nổi, ai sẽ nghĩ đến ảnh đế Liễu Thời Hoán ở chỗ này, tuyển thủ Vương Gia Minh của The rap of China cũng ở chỗ này, một vị Weibo đại V cũng ở chỗ này.
À ngay cả một vị lãnh đạo của thành phố bọn họ cũng đang ở chỗ này, nghe nói ngài ấy là bác của Đường Ân Lãng.
Huhuhu, cậu chỉ là một sinh viên bình thường ở lại chỗ này thích hợp sao! Tuy rằng Trần Diệu Quang so với cậu nhỏ hơn, nhưng Trần Diệu Quang đứng đầu trong lớp của mình, nói ra cũng rất lợi hại.
Huhuhu, cậu vẫn là lăn trở về làm tổ trong lòng Lý Hào đi, đó mới là nơi cậu thuộc về.
"Anh đã viết cho An An một bài hát, chờ lát nữa tất nhiên phải hát rồi." Vương Gia Minh đưa cho Cục Bột Trắng lễ vật là một bài hát, hắn đã ghi lại rồi.
"Wow!" Đôi mắt Vương Tử Ngọc lấp lánh, trần đầy vẻ sùng bái nhìn Vương Gia Minh, "Anh họ, anh cũng viết cho em một bài đi!"
"Không thành vấn đề!" Vương Gia Minh vỗ vỗ bả vai Vương Tử Ngọc, rất sảng khoái đáp ứng cậu.
"Moah moah!" Vương Tử Ngọc thật muốn gửi cho Vương Gia Minh một nụ hôn, nhưng ngay sau đó cậu đã bị Lý Hào lôi đi, Vương Gia Minh cũng bị La lão sư kéo qua một bên.
"BBQ có thể ăn rồi!" Mông Chính đem đồ ăn đã nướng xong mang lên bàn, thét to gọi.
"Trước tiên ăn chút gì đó đi, không phải còn có mì sợi cùng canh gà sao?" Triệu Phượng Anh nói.
Lâm Hạ rất tinh tế, anh lo lắng có người đói bụng trước khi nướng BBQ xong liền chuẩn bị canh gà cùng mì sợi.
"Anh đi gọi An An cùng Tiểu Bảo." Đường