Chiếc xe vẫn luôn đi về phía trước, ven đường phong cảnh không ngừng biến hóa.
Từ nông thôn đến thành thị, phong cảnh hoàn toàn khác biệt làm người ta giống như đang ở trong một chuyến tàu thời gian, bắt đầu từ chỗ này trong khoảnh khắc đã đột nhiên xuất hiện trong không gian khác.
Lúc này trong xe một mảnh yên lặng, bởi vì nhóc con đang ngủ say rồi, hai người lớn trong lòng hiểu rõ đình chỉ nói chuyện với nhau, tạo bầu không khí yên tĩnh cho nhóc con say giấc nồng.
Tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt Đường Ân Lãng trước sau lưu luyến ở trên người Lâm Hạ, giống như một chùm tia sáng nóng cháy, ở trên người Lâm Hạ khắc ra một đoá hoa lửa.
Lâm Hạ chỉ cần vừa quay đầu lại, sẽ đối diện với đôi mắt Đường Ân Lãng.
Quay đầu lại, lỗ tai anh lặng yên phiếm hồng......!
Bọn họ về đến nhà đã là buổi chiều 3 giờ rưỡi, trước đem Cục Bột Trắng đặt trên sô pha, sau đó xử lý những đồ ăn mua về.
Sô pha rộng lại mềm mại, Cục Bột Trắng nho nhỏ ngủ ở trên đó còn có thể xoay người sang trái hay qua phải thoải mái.
Lâm Hạ lấy ra tấm chăn nhỏ đắp cho con, sau đó mới đi sắp xếp lại những chiến lợi phẩm hôm nay cả nhà càn quét được.
Thời điểm mua đồ thì sướng đó, nhưng giờ phải sắp xếp lại......!Tâm tình liền trở lên hơi vi diệu.
Bình thường chỉ có một mình anh, cũng may nay có Đường Ân Lãng hỗ trợ.
Phu phu hai người chung sức hợp tác, nên cất tủ thì cất tủ, cái gì phải cất tủ lạnh thì bỏ vào tủ lạnh, trực tiếp ăn liền lấy ra để riêng......!Không đến một giờ, những chiến lợi phẩm mua về đã được sắp xếp đến gọn gàng ngăn nắp, này so với Lâm Hạ tự mình sắp xếp nhanh hơn nhiều.
Chỉnh lí xong mọi thứ, Lâm Hạ nghỉ ngơi một lát, sau đó đi ướp thịt gà cùng đậu phù trúc (váng đậu chiên).
Ngày hôm qua anh nói sẽ làm cho Cục Bột Trắng cùng mọi người món gà rán cùng đậu phù trúc, hiện tại đã mua thịt gà rồi, chờ làm xong cũng vừa lúc cửa hàng sủng vật chuẩn bị tan tầm, tiện thể mang cho cho bọn Vương Tử Ngọc luôn.
Lâm Hạ trước đem thịt gà ướp gia vị, cho vào thịt chút rượu gia vị, gừng, muối, đường trắng cùng bột ngũ vị hương, ướp thịt khoảng nửa giờ.
Nhân lúc chờ thịt gà thấm gia bị, Lâm Hạ bắt đầu chuẩn bị làm đậu phù trúc.
Đậu phù trúc là sáng sớm nay đã đem ngâm, ngâm đến bây giờ độ mềm cứng vừa đủ tầm rồi.
Trước tiên cho dầu vào chảo làm nóng lên rồi thả đậu phù trúc vào chiên thành màu vàng sậm, vớt ra cho vào nước gia vị.
Lâm Hạ phân biệt làm hai loại, một loại cay một loại không cay.
Tiếp theo đem đậu phù trúc đã chiên xong ngâm vào nồi nước gia vị đã pha sẵn, chờ nước sệt sau lại thì rắc vào chút thì là cùng hạt vừng, món đậu phù trúc thơm lừng câu nhân tạc đã ra khỏi nồi!
"Tới, nếm thử xem!" Lâm Hạ lấy chiếc đũa kẹp lên một miếng đút cho trợ thủ Đường Ân Lãng của mình.
"Ăn ngon." Rất thơm lại giòn, rất ít khi ăn cay Đường Ân Lãng cảm thấy ăn khá ngon.
"Em cũng nếm thử." Lâm Hạ nhận được sự khẳng định của Đường Ân Lãng, cười đến đôi mắt cong thành một vòng trăng khuyết.
Anh cũng tự gắp một miếng ăn thử.
"Ừm ừm......" Lâm Hạ cũng thực vừa lòng với tác phẩm lần này, Cục Bột Trắng và mọi người nhất định sẽ thích.
Chiên xong đậu phù trúc, kế tiếp chính là làm gà rán.
Lâm Hạ đã làm vài lần nên có kinh nghiệm, trước lúc Cục Bột Trắng tỉnh lại anh sẽ rán xong.
Đường Ân Lãng cùng Lâm Hạ ở phòng bếp thỉnh thoảng lại đút cho nhau ăn, quên mất Cục Bột Trắng đang ngủ ở trên sô pha.
Chờ thời điểm Lâm Hạ nhớ tới Cục Bột Trắng, một mâm gà rán sắp bị bọn họ ăn hết rồi.
Lâm Hạ cầm một gà rán đi ra ngoài, đặt ở trước cái mũi Cục Bột Trắng còn đang ngủ khò.
Trong lúc ngủ mơ Cục Bột Trắng tức khắc ngửi thấy mùi thơm đồ ăn, Lâm Hạ đem miếng gà chuyển qua bên nào, Cục Bột Trắng cái mũi liền đi theo sang hướng đó.
Đường Ân Lãng bước ra từ phòng bếp liền nhìn thấy Lâm Hạ vẻ mặt cười xấu xa đang "lừa" con trai, đột nhiên hắn tìm được đáp án cho câu hỏi Lâm Hạ hỏi hắn "Cục Bột Trắng tính cách giống ai".
Lâm Hạ mới là cái người thích nháo thích đùa kia, chỉ là từ nhỏ đến lớn hoàn cảnh sinh hoạt đã kìm nén tính cách của cậu......!
"Ngao ô......?" Vẫn luôn không ăn được món ngon thơm ngào ngạt Cục Bột Trắng bỗng nhiên mở to mắt, liền thấy một miếng gà rán ở trước mắt, người cầm miếng gà chính là ba ba đang cười xấu.
"Ngao ô?" Ba ba, người rán xong gà rồi ạ? Cục Bột Trắng lập tức bò dậy ngoan ngoãn ngồi yên, sung sướng mà vẫy cái đuôi, đôi mắt lại không rời khỏi cái tay cầm gà của Lâm Hạ.
Sâu ngủ gì đó, bị mùi gà rán câu đi rồi!
"Gà rán cùng đậu phù trúc chiên đều làm xong rồi, bảo bảo đi súc miệng xong là có thể ăn." Lâm Hạ cười nói.
"Ngao ô!" Vâng ạ! Cục Bột Trắng ngân nga từ sô pha bò dậy, muốn chạy đi buồng vệ sinh súc miệng.
"Để cha ôm con đi." Đường Ân Lãng bước đi lại gần bế Cục Bột Trắng lên, dẫn nhóc đi súc miệng.
"Ngao ô!" Cảm ơn cha! Cục Bột Trắng cảm kích ở trên ngực Đường Ân Lãng cọ cọ, dẫn tới đáy lòng Đường Ân Lãng một trận mềm mại, ánh mắt cũng nhu hoà theo.
Cục Bột Trắng rửa mặt xong đi ra, liền nhìn thấy trên bàn có một mâm gà rán cùng đậu phù trúc, nhóc "Ngao ô" một tiếng nhào lên hướng về mỹ thực, ăn đến sung sướng ~.
"Ba ba đi đưa gà rán và đậu phù trúc cho bọn Tử Ngọc ca ca, con cùng cha ở nhà nhé?" Lâm Hạ nhìn tiểu thèm hổ, nhịn không được cười cười.
"Ngao ô......" Được ạ......!Cục Bột Trắng miễn cưỡng từ mỹ thực dụ hoặc ngẩng đầu đáp lại Lâm Hạ, nói xong thực mau lại cúi đầu ăn.
Lâm Hạ bật cười, xoa xoa đầu Cục Bột Trắng, đứng dậy tiến phòng bếp lấy túi gà rán cùng đậu phụ trúc đã đóng gói sẵn đi đưa cho mấy người Vương Tử Ngọc.
Tới thời gian tan tầm, trên đường người đi đường nhiều lên.
Bọn họ hoặc đi bộ hoặc đạp xe hay lái xe, vẻ mặt có mỏi mệt hoặc sung sướng, mỗi người đều vội vàng, nhưng bọn hắn đều có một mục đích chung đó là —— về nhà.
Lâm Hạ mới từ trong nhà ra không bao lâu, nhìn đến nhìn lui toàn là người đi đường, đột nhiên anh muốn quay về, trở lại ngôi nhà ấm áp của mình, ôm chầm lấy bạn đời cùng bảo bảo.
Đèn quảng cáo của các cửa hàng ven đường đã bắt đầu lập loè, cho biết cuộc sống về đêm sắp đến.
Lâm Hạ nhanh chân hơn, anh không quên, còn có người ở sủng vật cửa hàng chờ mình.
Càng nhanh xong việc càng sớm được về nhà, Đường Ân Lãng cùng bảo bảo nhất định đang chờ đi!
Nghĩ đến trong nhà có đại bạch hổ cùng Cục Bột Trắng, Lâm Hạ trong lòng một trận ngọt ngào.
Anh lại một lần nữa cố bước nhanh hơn, mười phút lộ trình chính đã bị anh rút ngắn lại còn bảy tám phút.
"Lâm ca!" Vương Tử Ngọc, Mông Chính cùng Tiểu Béo đang làm dọn dẹp cửa hàng, thấy anh tới liền nhiệt tình chào hỏi.
"Hôm nay có bận hay không?" Lâm Hạ cười hỏi.
"Không bận." Vương Tử Ngọc trả lời, đôi mắt lại nhìn về phía túi đồ trong tay Lâm Hạ.
"Lâm ca, đây là gà rán cùng đậu phù trúc sao?"
"Đúng vậy, mang cho các em." Lâm Hạ nhìn mắt Vương Tử Ngọc loé tinh quang, nhịn không được cười cười.
"Oh yeah!" Có ăn ngon, Vương Tử Ngọc vui vẻ kêu lên.
Ba người buông công cụ trong tay bắt đầu chia đồ ăn, chờ ăn đã nghiện mới tiếp tục làm việc.
Ăn không hết Lâm Hạ để cho bọn họ mang về, tuy