Cục Bột Trắng ghé vào trong ngực Lâm Hạ, cái đuôi vô lực rũ xuống, thanh âm cũng mang theo uể oải.
"Ngao ô?......" Ba ba, An An vì cái gì chui không lọt?......!
Lâm Hạ khóe miệng hơi hơi run rẩy, trong đầu đang cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để nói, đột nhiên linh quang xuất hiện.
"Đại khái......!Bởi vì......!Căn cốt của con không linh?......"
Võ hiệp tiểu thuyết thường có câu nói là: Tiểu huynh đệ, lão phu thấy căn cốt của ngươi......!Lâm Hạ não vừa động, liền buột miệng thốt ra.
"Ngao ô?" Cục Bột Trắng không nghe hiểu, nghi hoặc nhìn về phía Lâm Hạ.
"Khụ, không có gì......" Lâm Hạ ho một tiếng, nói tiếp.
"Chúng ta vẫn là nhanh tìm tốt chỗ trốn đi, bằng không cha sắp tìm đến đây rồi."
"Ngao ô!" Mau mau mau! Mau tìm chỗ trốn! Nhớ lại còn đang chơi trốn tìm Cục Bột Trắng lập tức khẩn trương lên, nhìn đông nhìn tây tìm kiếm chỗ trốn tránh.
Ngao ô! Khe hở sô pha nhóc chen vào không được, chỉ có thể tìm kiếm những chỗ khác......!
"Ba có một chỗ trốn rất tốt, bảo bảo muốn đi không?" Lâm Hạ đè lại Cục Bột Trắng đang ngo ngoe rục rịch, khóe môi hơi câu lên, nổi lên một ý cười giảo hoạt.
"Ngao ô!" Muốn! Cục Bột Trắng tín nhiệm Lâm Hạ, không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng rồi.
Còn đặc biệt vui sướng vẫy đuôi, thúc giục Lâm Hạ dẫn nhóc đi.
Hamster nhỏ không biết phải trốn đâu, Lâm Hạ liền dẫn hắn cùng nhau đi.
Lâm Hạ mang theo bọn họ đi lên lầu hai, trước bảo Hamster nhỏ nấp sau cánh cửa phòng hắn.
Đem cửa mở ra, cửa cùng vách tường sẽ có khoảng trống nhỏ có thể giấu người, hơn nữa người bình thường mở cửa sẽ không nghĩ đến phía sau cửa có người.
Tiếp theo Lâm Hạ dẫn Cục Bột Trắng tới phòng chứa đồ, phòng này cũng có giường.
Trên giường có rất nhiều thú bông, đều là đồ anh mua hoặc người khác đưa cho Cục Bột Trắng làm đồ chơi.
Nếu giấu Cục Bột Trắng ở trong đó, rất khó phát hiện ra được.
"Ngao ô!" Cảm ơn ba ba! Cục Bột Trắng thực vừa lòng chỗ trốn mà Lâm Hạ chọn cho, còn có thú nhồi bông bồi bên cạnh nhóc.
"Ba đi đây." Lâm Hạ sờ sờ Cục Bột Trắng sau đó rời khỏi phòng chứa đồ, chính anh cũng phải tìm chỗ ẩn núp.
Nhưng anh một người lớn như vậy, không có chỗ nào có thể núp.
Vì thế anh cùng Hamster nhỏ giống nhau, tránh ở sau cánh cửa phòng ngủ.
Mười phút sau, Đường Ân Lãng đi vào, bắt đầu tìm kiếm mọi người.
Hắn không tìm những nơi không thể che giấu con người (hổ), mà tập trung vào tìm kiếm nhưng nơi có không gian lớn chút.
Phía dưới sô pha, phòng bếp, buồng vệ sinh, bồn tắm, ngăn tủ......!Lầu một đi hết một lượt, Đường Ân Lãng đã biết lầu một không có ai.
Trên tầng hai thì nhiều phòng hơn tầng một, nhưng có một số đang khóa lại không mở được, Đường Ân Lãng xem phòng nào có thể mở liền vào phòng đó.
Hắn tiến vào phòng đầu tiên chính là phòng chứa đồ Cục Bột Trắng đang trốn.
"Cộp cộp cộp......" Cục Bột Trắng nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, lập tức nín thở, thân thể cũng bảo trì yên lặng.
Tim nhóc đập theo tiếng bước chân của Đường Ân Lãng càng lúc càng nhanh, thiếu chút nữa liền nhảy ra khỏi ngực.
Ngao ô......!Sợ quá!
Đường Ân Lãng nhìn lướt qua trên giường, trừ bỏ thú bông cũng không có gì khác, vì thế hắn thực mau dời ánh mắt đi chỗ khác.
Phòng chứa đồ có rất nhiều cái thùng, Đường Ân Lãng đoán Cục Bột Trắng khả năng sẽ trốn ở trong thùng, liền từng bước từng bước đến gần mở ra xem.
"Không có ở đây." Đường Ân Lãng đem cái thùng cuối cùng mở ra xem, xong liền rời khỏi phòng chứa đồ.
"Ôi......" Cục Bột Trắng nghe được tiếng chân Đường Ân Lãng đi xa, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, mềm oặt trượt xuống dưới, có loại cảm giác như mới vừa thoát hiểm.
Ngao ô, thật kích thích......!
Đường Ân Lãng rời khỏi phòng chứa đồ, đi tới phòng ngủ.
Hắn đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, ánh mắt hướng bên trong quét một vòng, mới lập tức hướng bên trong đi.
"Tới rồi!" Lâm Hạ ở trong lòng khẩn trương mà kêu lên, trái tim ức chế không được nhanh chóng nhảy lên.
Loại trường hợp này quá kích thích, hai người chỉ cách một cánh cửa, chỉ cần hơi chút phát ra thanh âm gì liền bị phát hiện ngay.
Đường Ân Lãng trước mở ra ngăn tủ, ngăn tủ là chỗ có khả năng giấu người nhất.
Nhưng Lâm Hạ tránh kịch bản này, trong ngăn tủ chẳng những không ai, ngay cả tiểu hổ con cũng không có.
Phía dưới giường khả năng có người cũng không quá lớn, Đường Ân Lãng chỉ là nhìn nhìn một chút, nhanh chóng liếc mắt một cái sau không thấy được người liền đổi đến địa phương khác.
Ở phòng ngủ tìm kiếm một phen không có kết quả, Đường Ân Lãng than nhẹ một tiếng rời đi.
Hắn đi rồi, Lâm Hạ lập tức bắt đầu hít sâu, vỗ vỗ an ủi trái tim nhỏ quá căng thẳng.
Đường Ân Lãng ở phòng ngủ, anh liền hô hấp đều phải thật cẩn thận.
Ngay lúc anh vừa thả lỏng cơ thể, Đường Ân Lãng vừa rời đi lại đột nhiên quay lại, một chút thanh âm cũng không có.
"Tìm được em rồi." Đường Ân Lãng tiện tay đem cửa đóng lại, Lâm Hạ lập tức bại lộ trước mắt hắn.
"......!Anh đã sớm phát hiện ra đi?" Lâm Hạ ánh mắt có chút u oán, nói ra sự thật "tàn nhẫn".
"Anh biết em ở phía sau cửa." Đường Ân Lãng cười nhẹ, giải thích.
Hắn mới vừa đứng ở cửa nhìn vào trong liền nghe được tiếng tim đập, thính giác của hắn so người bình thường nhanh nhạy hơn, liền biết có người trốn ở phía sau cửa.
Bắt đầu muốn trêu trọc, cũng là bồi Lâm Hạ chơi một hồi.
Đường Ân Lãng làm bộ không phát hiện điều gì, ở phòng ngủ tìm kiếm, làm Lâm Hạ cho rằng mình không bị phát hiện.
"Anh học hư rồi!" Lâm Hạ lắc đầu, một bộ lão sư bất lực khi không giáo dục được học sinh hư.
"Hửm......!Còn có điều tệ hơn cơ......" Đường Ân Lãng thấp giọng nói, thanh âm giống như tiếng đàn cello phát ra, trầm thấp đầy từ tính.
Hắn nói xong, bắt đầu động thân, đem Lâm Hạ đè ở trên tường.
"......!Anh muốn làm gì?" Đồng tử mắt Lâm Hạ khi Đường Ân Lãng hành động đột nhiên co rút lại, một đôi tròng mắt thanh triệt trong trẻo kinh hách mà trừng Đường Ân Lãng.
"Lâm Hạ?" Đường Ân Lãng ánh mắt ám ám, trầm giọng nói.
"Dạ?" Lâm Hạ không biết nguyên cớ, vô thức đáp lại hắn, trong lòng lại là mạc danh khẩn trương cùng chờ mong.
"Lâm Hạ, anh có thể hôn em không?" Trong đôi mắt Đường Ân Lãng toàn bộ là Lâm Hạ, thâm tình mà quyến luyến.
"Anh nói xem?" Lâm Hạ khóe môi gợi lên một độ cung, cười đến làm lòng người vui sướng.
"Cảm ơn em......" Đường Ân Lãng nhẹ nhàng nói thầm, khoé miệng hiện ra một mạt sáng lạn.
Gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, thổi bức rèm cửa nhẹ nhàng đong đưa.
Phần đuôi rèm cuộn sóng giống như những con sóng đang nhộn nhạo gợn khắp mặt hồ trong xanh.
Bên ngoài trời, lấp lánh vô số ánh sao, trong thành thị có thể nhìn thấy sao cũng không nhiều.
Nhưng chấm tinh quang loé lên, cũng đủ làm người quý trọng.
Trong phòng ánh đèn sáng ngời và ấm áp, điều hòa cũng mở.
Gió ấm làm người hơi nóng, tâm cũng đi theo say mê.
Nơi góc tường, một nam nhân diện mạo thanh