"An An?" Liễu Thời Hoán bị ánh mắt u oán của Cục Bột Trắng manh tới rồi, bộ dáng tiểu lão hổ ủy khuất, là yêu cầu sờ sờ cầu ôm ôm một cái sao?
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng rốt cuộc từ nơi đó đoạt lại lực chứ ý của Liễu Thời Hoán, cố ý lắc lắc cái đuôi lông xù xù, "câu dẫn" Liễu Thời Hoán lại đây cùng nhóc chơi.
Liễu Thời Hoán cho Tiểu Hắc ăn xong, liền tới bồi Cục Bột Trắng chơi.
Trên tay hắn có hương vị sủng vật khác, Cục Bột Trắng dùng đầu đẩy hắn đi rửa tay.
Tay vừa sờ chó nhỏ giờ lại sờ Cục Bột Trắng, ngẫm lại đều cảm thấy kỳ quái.
Vì thế Liễu Thời Hoán đi rửa sạch tay, mới trở về ôm Cục Bột Trắng.
Một lần nữa nhận được Liễu Thời Hoán sủng ái, Cục Bột Trắng thần khí mười phần để Liễu Thời Hoán ôm nhóc lượn một vòng quanh khu sủng vật, hướng các đối thủ có khả năng cạnh tranh tuyên cáo chủ quyền.
"Ngao ô!" Thời Hoán ca ca là của An An! Cục Bột Trắng ở trong lòng ngao ô, không dám nói ra nhưng trên mặt chính là bộ dáng như vậy, một bộ ta đây là độc nhất.
"Ngao ô!" Ba ba! Cục Bột Trắng đi qua bên người Lâm Hạ, hưng phấn gọi anh.
"Ngoan, nhớ phải uống nước." Lâm Hạ mắt mang ý cười đáp lại Cục Bột Trắng.
Tiểu lão hổ có Liễu Thời Hoán làm người vận chuyển, nhóc lẫm lẫm đĩnh thân mình hùng vĩ tựa như xe tăng, nếu ở sau lưng cắm lá cờ liền càng hoàn mỹ.
"Ngao ô!" An An nhớ rõ ạ! Cục Bột Trắng đáp lại Lâm Hạ, lại chỉ huy Liễu Thời Hoán lên lầu hai xem chậu hoa hướng dương của Vương Tử Ngọc.
"Thời Hoán, không cần phải ôm nó suốt thế, nó có thể tự mình đi." Cục Bột Trắng trọng lượng nặng ngang với mèo Ragdoll, ôm lâu rồi tay sẽ tê.
"Đã biết." Liễu Thời Hoán đem lời Lâm Hạ nói trở thành gió thoảng bên tai, Cục Bột Trắng đáng yêu như vậy, hắn hận không thể ôm nhóc mãi.
Hơn nữa, hắn thấy Lâm Hạ cũng thường xuyên ôm Cục Bột Trắng, cùng hắn giống nhau đối Cục Bột Trắng sủng nịch đến nỗi người khác nhìn không nổi.
"Ngao ô!" Thời Hoán ca ca, xem An An leo cầu thang! Tới chân cầu thang, Cục Bột Trắng bảo Liễu Thời Hoán đem nhóc buông xuống, nhóc muốn biểu diễn cách leo cầu thang.
Cục Bột Trắng sau khi lui lại một khoảng, sau đó bắt đầu chạy lấy đà, hùng hổ liền vượt hai cái bậc thang, một tiếng hô làm tinh thần hăng hái thêm đăng đỉnh.
Lúc này, Cục Bột Trắng mới có thể khiến mội người ý thức được, Cục Bột Trắng không phải một con mèo lớn hay bán manh, mà là một con hổ hung mãnh.
"Ngao ô!" Thời Hoán ca ca mau lên đây! Cục Bột Trắng đứng ở trên cầu thang tầng hai, hướng Liễu Thời Hoán kêu gọi.
"Được!" Liễu Thời Hoán kiềm chế ý muốn biến trở về nguyên hình cùng Cục Bột Trắng chạy tung tăng khắp nơi, nhanh nhẹn bước lên lầu.
Chờ hắn lên lầu rồi Cục Bột Trắng liền dẫn hắn đi ra ban công xem hoa.
"Ngao ô!" Hoa hướng dương ở chỗ này! Cục Bột Trắng nhảy dựng lên, móng vuốt câu lấy then cửa, giữ lấy tay nắm cửa vặn ra, hai cái chân sau đem cửa đẩy ra.
Xem động tác của nhóc liền mạch lưu loát liền biết nhóc thường xuyên làm loại sự tình này.
Hoa hướng dương màu hồng phấn, bởi vì nguyên nhân thời tiết nên mềm oặt rũ xuống.
Nhưng một mạt hồng nhạt kia như đốt sáng lên đôi mắt người, làm tâm tình trở lên tươi đẹp không ít.
Bên ngoài, mưa phùn mờ mịt mênh mang.
Từng hạt mưa bụi bện thành một màn che chạy dài giữa trời đất, mông lung loáng thoáng thấy được nơi xa có người bung dù đi lại trên đường.
Giống như đang nhìn một sân khấu kịch, nhưng màn che sân khấu không có bị kéo ra, trước sau một mảnh che đậy.
Nhưng kỳ diệu chính là, đôi mắt vẫn nhìn được trên đài biểu diễn, diễn viên có khả năng là một thân cây, một chiếc xe, một người nào đó......!
Ở trong mưa, hết thảy giống như đều là có sinh mệnh đang chuyển động, xuất hiện ở trong tầm mắt người khác, khiến cho người lưu lại vô cùng mơ màng.
Liễu Thời Hoán vừa thích lại vừa không thích ngày mưa, hắn thích ngày mưa âm u, hắn không cần lấy cớ ra cửa, có thể tận tình làm ổ ở nhà.
Nhưng hắn cũng không thích ngày mưa, cảm thấy tâm tình đều là ướt át, chỉ biết ngày càng buồn bực.
Nhưng mà hôm nay, hắn cảm thấy hết thảy vừa vặn tốt.
Ngày mưa rất tốt đẹp, hắn không phải một con hồ ly đơn độc ở trong phòng miên man suy nghĩ nữa.
Hắn bên người còn có một con ấu tể đáng yêu, chân thành cùng hắn chia sẻ vui sướng.
Bỗng nhiên cảm thấy, nhân sinh còn có rất nhiều điều tốt đẹp, không cần phải đem chính mình đóng khung ở trong vòng tròn nhất định.
Cố gắng thoát ly khỏi khu vực an toàn đã được phân định, có khả năng liền sẽ liễu ám hoa minh.
Trong lòng hậm hực trầm cảm, ở ngày mưa nào đó, một cái khe hở nho nhỏ đã được phá vỡ......!
"Ngao ô......" Cục Bột Trắng dựa vào trên sô pha, hai cái móng vuốt ôm bình sữa, dùng sức hút xong mấy ngụm sữa cuối cùng.
Nghe thấy được tiếng bước chân của Lâm Hạ tiếng, lỗ tai Cục Bột Trắng giật giật.
"Ngao ô!" Ba ba, An An uống xong sữa rồi! Lâm Hạ lại đây, Cục Bột Trắng đem bình sữa đưa cho Lâm Hạ.
"Thật ngoan." Lâm Hạ sờ sờ Cục Bột Trắng ngoan ngoãn nhà mình xong liền lấy bình sữa đi rửa sạch sẽ.
Cục Bột Trắng lắc lắc cái đuôi, mở khoá đi động nằm trên sô pha, gửi tin nhắn cho Đường Ân Lãng.
Sau khi từ lầu hai xuống dưới, Liễu Thời Hoán đột nhiên nghĩ muốn đi ra ngoài một chút.
Lâm Hạ liền để cho Mông Chính mang Liễu Thời Hoán đi ra ngoài dạo, Mông Chính một người to con như vậy còn có thể đảm đương chức vụ bảo tiêu cho Liễu Thời Hoán.
Cục Bột Trắng không thích đi ra ngoài ngày mưa, liền cùng Lâm Hạ ở lại trong tiệm.
Liễu Thời Hoán không ở đây, Cục Bột Trắng nhàm chán liền nhớ tới Đường Ân Lãng.
Liễu Thời Hoán tới nơi này thì Cục Bột Trắng liền không có gửi tin nhắn tán gẫu với Đường Ân Lãng nữa, bởi vì khi cùng Liễu Thời Hoán ở bên nhau đều không có nghĩ tới hắn.
Ngao ô, An An không phải bảo bảo ngoan của cha rồi......!Cục Bột Trắng hy vọng Đường Ân Lãng không tức giận, kỳ thật An An vẫn rất là yêu thương cha mình.
"Ngao ô!" Cha ơi, An An nhớ người! Cục Bột Trắng gửi một tin nhắn âm thanh, cảm thấy thành ý còn chưa đủ, lại gửi cho hắn một bức ảnh moah moah tự chụp.
"Cha cũng rất nhớ An An!" Đường Ân Lãng đang thẩm duyệt văn kiện nghe được âm báo tin nhắn, lập tức buông văn kiện trong tay ra, cầm lấy di động xem.
Ngao! Rốt cuộc có người nhớ ra hắn rồi!
Mở ra liền thấy một bức ảnh Cục Bột Trắng manh manh đát tự chụp.
Click mở giọng nói, nghe được thanh âm nhu mềm ngọt ngào của Cục Bột Trắng phát ra.
"Ngao ô!" Ba ơi, An An thực nhàm chán! Cục Bột Trắng ở sô pha lăn một cái, chờ Đường Ân Lãng hồi âm.
"Thời Hoán không ở đó à?" Liễu Thời Hoán không bồi Cục Bột Trắng chơi, nhớ hắn có tác dụng gì! ( ̄(工) ̄)
"Ngao ô!" Thời Hoán ca ca cùng Mông Chính ca ca đi ra ngoài, chỉ có An An cùng ba ba ở trong tiệm!
"Lâm Hạ đang làm gì vậy?" Ngày mưa, Liễu Thời Hoán đi ra ngoài làm cái gì, còn may có Mông Chính cùng hắn đi.
Đường Ân Lãng có chút lo lắng cho Liễu Thời Hoán, sợ hắn nhất thời luẩn quẩn trong lòng chạy đến địa phương nào đó.
Bất quá, hắn biết Lâm Hạ sẽ không để Liễu Thời Hoán một mình đi ra ngoài.
"Ngao ô!" Ba ba đang làm việc! Cục Bột Trắng ngẩng đầu ngắm ngắm Lâm Hạ đang bận rộn, trong lòng suy nghĩ có nên đi hỗ trợ hay không, chính là nhóc không giúp được gì.
"Ngao ô!" Cha ơi, An An đi cổ vũ ba ba cố lên! Cục Bột Trắng buông di động, nhanh như chớp chạy đến bên chân Lâm Hạ.
"Ngao ô!" Ba ba, An An muốn giúp người! Cục Bột Trắng lắc lắc cái đuôi, hưng phấn mà nói.
Lâm Hạ nghĩ nghĩ Cục Bột Trắng có thể làm cái gì, không có gì để làm cả, nhưng cho nhóc chơi một chút cũng không sao.
"Giúp ba đem mấy vật phẩm bất đồng màu sắc này tiến hành phân loại nhé."
"Ngao ô!" An An bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ! Cục Bột Trắng tràn đầy động lực, đem rương đóng gói cầu nhảy nhảy ấn theo màu sắc dùng móng vuốt phóng tới những chỗ khác nhau.
Ba ba nói, muốn bán được hàng hoá thì không thể dùng miệng cắn, tốt nhất dùng móng vuốt ôm lấy, móng vuốt phải sạch sẽ.
"Bảo bảo, móng vuốt con đang ôm cầu nhảy nhảy là có màu sắc gì?" Lâm Hạ có tâm muốn kiểm tra Cục Bột Trắng.
"Ngao ô?" Màu xanh lam? Màu tím? Cục Bột Trắng nhìn chằm chằm móng vuốt ôm cầu, phân không rõ loại này rốt cuộc là thuộc màu gì.
So với màu xanh lam trên bầu trời thì nó sẫm màu hơn rất nhiều, so với màu quả chanh leo thì lại nhạt hơn.
"Xác định một đáp án." Lâm Hạ không để ý tới biểu tình rối rắm của Cục Bột Trắng, lập tức hỏi.
"Ngao ô......" Màu xanh lam......!Cục Bột Trắng do dự thật lâu, mới cho ra đáp án.
"Đáp đúng rồi! Loại này màu sắc là màu xanh biển, là một loại màu lam, bảo bảo thật thông minh." Lâm Hạ công bố đáp án đồng thời không quên khích lệ Cục Bột Trắng.
"Ngao ô!" An An đáp đúng rồi! Cục Bột Trắng giơ lên một nụ cười tươi rói, cái đuôi lắc lắc.
"Tiếp theo nhé, cầu nhảy nhảy bên trái