Hai người trưởng thành nên ăn uống khá nhanh, ăn bánh kem xong liền rời khỏi cửa hàng, đến quán ăn đóng gói bốn phần bún ốc, bỏ thêm trứng kho du quả cùng chân vịt mang về.
"Chúng ta đã trở lại." Mông Chính cùng Liễu Thời Hoán mỗi người xách theo hai túi bún ốc, vừa nói vừa đi vào.
"Ngao ô!" Thời Hoán ca ca, Mông Chính ca ca, hai người đã về rồi! Cục Bột Trắng nghe được thanh âm liền từ trên sô pha nhảy xuống đi nghênh đón bọn họ.
"Có phải đói lắm rồi hay không?" Liễu Thời Hoán cười tủm tỉm hỏi Cục Bột Trắng.
Bọn họ có thể sớm một chút trở về, bất quá lại rẽ đi ăn bánh kem.
"Ngao ô!" An An không có đói lắm đâu! Cục Bột Trắng lắc lắc cái đuôi, nhưng mắt lại không chớp nhìn chằm chằm túi bún ốc.
"Chúng ta mua bún ốc cùng bánh kem." Liễu Thời Hoán đem bún ốc cùng bánh kem cho Cục Bột Trắng xem.
"Ngao ô!" An An thực thích! Cục Bột Trắng nhếch môi, lộ ra một nụ cười sáng lạn.
"Chén tới rồi đây." Lâm Hạ nghe được thanh âm nói chuyện liền đi vào cầm chén, anh mang chén đặt lên trên bàn, từ trong tay Liễu Thời Hoán tiếp nhận một túi bún ốc, bỏ đồ ăn vào trong chén.
"Oa, chén này bỏ thêm cay nhiều đi?" Lâm Hạ chỉ ngửi thôi liền cảm thấy thực cay, chén này hẳn là của Mông Chính, Mông Chính đặc biệt có thể ăn cay.
"Hê hê, em thích cay nhiều." Mông Chính cười ngây ngô, cũng đem bún bỏ vào trong chén.
"Đây là của mọi người, không cay."
"Của em chính là hơi cay." Liễu Thời Hoán mở ra phần bún của mình, nước dùng thoạt nhìn có điểm đỏ, nhưng so với chén của Mông Chính thì nhạt hơn rất nhiều.
"Ngao ô!" Quá cay cay! Cục Bột Trắng bò lên ngửi ngửi, xong lập tức chạy đến phía hai chén không cay, giật mình mà nhìn.
Khó trách ba ba không cho nhóc ăn cay, cay cay vừa ngửi liền rất đáng sợ.
"An An, có muốn nếm thử đồ ăn trong chén của anh không?" Mông Chính ý xấu trêu chọc Cục Bột Trắng.
"Ngao ô!" An An mới không cần đâu! Cục Bột Trắng đầu lắc giống như trống bỏi, toàn thân bày ra cực lực cự tuyệt.
"Tới đây, ăn không cay nè con." Lâm Hạ lấy cái muỗng múc canh, thổi thổi đút cho Cục Bột Trắng.
"Ngao ô!" Cảm ơn ba ba! Cục Bột Trắng sung sướng đem canh nuốt xuống, uống xong rồi còn bẹp bẹp miệng cảm nhận dư vị.
"Ngao ô?" Ba ba, An An làm thế nào ăn chân vịt? Loại thịt duy nhất trong bát bún ốc chính là chân vịt, nhưng chân vịt không có thịt, Cục Bột Trắng không thể nào hạ miệng được.
Trong nhà có chân vịt chân gà đều là Lâm Hạ giải quyết, Cục Bột Trắng chỉ ăn thịt.
Nếu là ngày thường, Cục Bột Trắng sẽ không ăn chân vịt không có nhiều thịt như này.
Nhưng hiện tại chỉ có chân vịt, nhóc không muốn ăn cũng phải ăn.
"Ba giúp con cầm, tự con cắn đi." Lâm Hạ đeo bao tay nilon vào, cầm chân vịt đưa tới bên miệng Cục Bột Trắng.
"Ngao ô......" Cục Bột Trắng dùng răng nanh của mình cắn đứt chân vịt, ở trong miệng nhai nhai.
Nhưng nhai không ra cái vị thịt gì, toàn cắn phải xương không à.
Chân vịt thỏa mãn không được khát vọng của Cục Bột Trắng đối với thịt, nhóc đem xương phun ra, đem chân vịt dư lại đẩy cho Lâm Hạ.
"Ngao ô!" Ba ba, An An không ăn!
"Chờ lát ba gọi đùi gà cho con nhé?" Lâm Hạ rất tự nhiên ăn tiếp chân vịt mà Cục Bột Trắng đã ăn qua, nhưng ở trong mắt Mông Chính thì thành Lâm Hạ đang ăn đồ ăn sủng vật đã ăn qua.
Mông Chính lại một lần nữa đổi mới tu tưởng về việc Lâm Hạ đối Cục Bột Trắng có bao nhiêu sủng nịch, hoàn toàn không ghét bỏ nước miếng của Cục Bột Trắng.
"Ngao ô!" Dạ được ạ! Cục Bột Trắng lập tức bảo Lâm Hạ giúp nhóc gọi đùi gà, Lâm Hạ đành phải gọi luôn cho nhóc.
"Hai người có muốn thêm đùi gà không?" Lâm Hạ hỏi Mông Chính cùng Liễu Thời Hoán.
"Không cần." Mông Chính cùng Liễu Thời Hoán trăm miệng một lời.
Bọn họ mới vừa ăn qua bánh kem, còn có một chén lớn bún ốc, bụng có lớn đến mấy cũng ăn không vô.
"Ừm." Lâm Hạ gọi đùi gà cho Cục Bột Trắng, Cục Bột Trắng tận mắt nhìn thấy Lâm Hạ đặt hàng, nhìn thấy cửa hàng nhận đơn, mới sung sướng ngồi yên chờ Lâm Hạ cho nhóc ăn.
Ăn xong bún ốc, mấy người ngồi ở trên sô pha lấy điện thoại ra tự chơi, Cục Bột Trắng làm ổ ở trong lòng Lâm Hạ, cùng Lâm Hạ cùng nhau xem video.
Nhóc xem chính là phim hoạt hình, nên chỉ có Lâm Hạ nguyện ý bồi nhóc xem.
"Ta fu*k!" Đang xoát Weibo Mông Chính đột nhiên tức giận, ngón tay nhanh nhẹn gõ chữ.
"Làm sao vậy?" Tốt xấu gì thì hai người cũng cùng nhau ăn qua bánh kem, Liễu Thời Hoán liền hỏi một câu.
"Hả......!À không có việc gì!" Mông Chính như nhớ tới cái gì, chột dạ mà chớp chớp mắt.
"Ồ." Chắc chắn là có chuyện! Liễu Thời Hoán đôi mắt nhíu lại, ở thời điểm Mông Chính không chú ý, trộm liếc mắt một cái.
Một cái liếc mắt này khiến cho hắn ngây ngẩn cả người, nguyên lai Mông Chính đang vì hắn khẩu chiến với antifan.
Loại cảm giác này thực kỳ diệu, đây là lần đầu tiên Liễu Thời Hoán tận mắt nhìn thấy người khác vì bảo vệ hắn cùng antifan triển khai đại chiến.
Dĩ vãng công ty quản lý sẽ mua thuỷ quân đối kháng anti, hắn cũng biết fans sẽ bảo vệ hắn.
Nhưng tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn là có điều xúc động.
Mông Chính thoạt nhìn là một người thực thành thật, thấy thế nào đều là người hiền lành, nhìn ra được hắn là người thực bao dung nhường nhịn, nhưng một người như vậy sẽ vì hắn cùng người khác "khẩu chiến trên mạng".
Trong lòng xuất hiện cảm xúc khác thường, đôi mắt cùng cái mũi có điểm cay cay, Liễu Thời Hoán vỗ vỗ tay Mông Chính.
"Thôi, đừng để ý đến bọn họ."
Liễu Thời Hoán để ý này đó, nhưng hắn sẽ không đi để ý tới nội dung.
Bọn họ muốn nói như thế nào thì cũng kệ, hắn lại không bịt được miệng bọn họ, họ nói khó nghe hắn cũng không có biện pháp.
Liễu Thời Hoán bảo các fan đừng cùng các antifan cãi nhau, bởi vì hắn cảm thấy đây là không có ý