Có một phụ nữ hơn 50 tuổi, từng niệm Phật nhiều năm, hiện đang mắc bệnh tiểu đường.
Hòa thượng Diệu Pháp bảo là do bà sát sinh quá nặng mà chiêu cảm nên.Bà kể mình hồi nhỏ nhát gan, ngay cả con sâu cũng không dám giết.
Khi Sư phụ hỏi bà có thường ăn thịt cua sống ven biển hay không? Bà kinh ngạc sững người.
Liền khai ra mọi sự.Con gái bà được phái qua Nhật Bản mấy năm, năm nào cũng rước bà qua Nhật chơi một tháng, do bà không ăn thịt, nên con gái bà tuần nào cũng lái xe đưa bà ra nhà hàng hải sản tươi sống ven biển.
Còn giải thích là ăn thịt cua chưng cách thủy, đâu do mình giết nó.Hòa thượng Diệu Pháp bảo bà:– Những con cua biển đó nhân vì thực khách đòi ăn, nó mới bị bếp sư hấp chết.Ngài lại bảo:– Những món này dù là khi mua bà thấy nó đã chết, hay dù mua từ ngăn đông lạnh, hoặc được người làm xong cho bà ăn chín, nếu nói một cách nghiêm ngặt, đều tính vào tội tạo nghiệp sát sinh cả.
Bởi vì nếu như người ăn giảm thiểu, thì hành vi sát cũng ít đi.
Nói cho rốt ráo thì ăn thịt động vật chính là tạo nghiệp sát sinh!Sư phụ thấy bà vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu, liền khai thị tiếp:– Có người sát sinh rất nhiều, thậm chí chỉ làm công việc “phụ sát sinh”, nhưng hiện tại thấy họ rất mạnh khỏe.
Song có người mới giết qua một lần loài động vật nào đó, hoặc vừa mới ăn qua loại thịt nào đó, thì bệnh lại phát ra.Nguyên nhân là do nghiệp lực và phước báo mỗi cá nhân tích lũy không đồng.
Giống như có người mỗi ngày uống 1 cân rượu trắng, ngày ngày đều uống, trong thời gian ngắn vẫn không sao, nhưng có người ngay cả nhấm chút rượu thậm chí đến rượu bia cũng không uống được, hễ uống là say.
Đây chính là do mỗi cá nhân tửu lượng không đồng.Nhưng đối với hạng người có sở thích không tốt, ưa tạo nghiệp sát sinh, ưa ăn thịt động vật, thì sớm muộn gì quả báo cũng đến! Vì tham ăn ngon, muốn khoái khẩu mà người ta mặc tình tàn sát động vật, do thèm ăn mỹ vị máu tanh mà tự chiêu vào mình mồng mống oán hận, họa tai.
Nên nói: “Bệnh từ