Bà Trương là Tổng giám đốc một đại xí nghiệp bề thế, quản lý hơn mười ngàn công nhân.
Sự nghiệp thành đạt vẻ vang này đã khiến bao người ngưỡng mộ.
Thế nhưng trong gia đình, mặc dù vợ chồng bà sống hết sức ấm êm hạnh phúc, nhưng đối với cậu quý tử tên Cường thì họ bó tay hết cách.Cường rất thông minh, từ nhỏ chăm học, ít nói.
Trong lòng cha mẹ nó là đứa con ngoan, là bảo bối vô giá.
Nhưng kể từ lúc cháu lên trung học rồi, thì nó ghiền chơi game online, từ đó phát sinh nhiều điều không hay.
Suốt ngày suốt đêm Cường cứ lên mạng chơi game, vì vậy mà học hành sa sút… Cha mẹ, giáo sư, bạn bè, có khuyên can dạy bảo chi, thảy đều như nước đổ đầu vịt, Cường chẳng mảy may đếm xỉa tới, càng ngày nó càng hư đốn đến nỗi sau đó còn đánh cha mắng mẹ…Ngày nọ bà Trương thiết tha khuyên con đừng chơi game nữa, thằng Cường liền nổi quạu, không những nó nói năng hỗn láo mà còn ra tay đánh cha khiến ông bị thương mắt phải.
Bà Trương giận quá, cùng chồng bỏ nhà đi đến chỗ bạn bè ngụ tạm.Lúc tôi gặp bà Trương, thấy mặt mày bà tiều tụy, mắt đỏ hoe, buồn rầu than:– Rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến thằng Cường nhà chúng tôi biến thành tác tệ như thế chứ? Người lớn có lòng, có ý tốt khuyên nó, đem thức ngon đồ bổ đến cho… mà nó cũng không màng đón nhận, lại còn ra tay đánh cha nữa…Ngừng một lúc bà tiếp:– Nó mê chơi game đến nỗi bỏ học, tính đến nay đã hơn nửa năm rồi! Vì vậy mà giáo sư thường đến nhà hỏi thăm, thậm chí còn dắt cảnh sát đến khuyên giúp, nhưng tất cả đều vô dụng.
Úi chao! Hu Hu…Nhìn bà Trương đau khổ tuyệt vọng, tôi rất cảm thông, liền an ủi, giải thích:– Phải ôm lấy thống khổ, chịu não phiền nung nấu như hôm nay, tất cả đều do ác nhân đời trước của bà mà ra!“Nguyên bà Trương và chồng, đời trước cũng là phu thê, nhưng bây giờ vị trí đã đổi.
Bà Trương thuở đó mang thân nam, là một ông địa chủ nổi danh.
Tuy giàu nhưng thuộc loại “giàu mà bất nhân”, ông tự thị mình giàu nên rất khinh người.Lúc đó trong nhà họ có một thằng bé giúp việc chừng 12 tuổi.
Cha mẹ nó do thiếu nợ họ vô phương đền trả nên bất đắc dĩ phải cho con đến nhà họ làm nô bộc trừ nợ.
Hai vợ chồng rất phiền bực cha mẹ thằng bé, nên đã dùng nó để trút giận, họ thường đánh đập, mắng chửi, đối xử với nó rất tệ…Ngày nọ, thằng bé vô ý làm vỡ cái bình hoa quý khiến cặp vợ chồng giàu phẫn nộ, họ đánh nó một trận rồi trói tay chân nó lại, đem bỏ ngoài đồng.May là có một người hảo tâm đi ngang, kịp cứu thằng bé khi nó còn thoi thóp thở, nhờ vậy mà bào tồn được mạng nó.
Kể từ đó trong lòng thằng bé đã ôm mầm hận oán, nó thề: “Sau này có cơ hội, nhất định sẽ báo thù, đòi lại nợ máu”…Đời này nhân duyên tụ hội, thằng bé thời quá khứ từng bị khinh khi, lăng nhục thậm tệ, nay đã đầu thai vào làm đứa con cưng của hai vợ chồng họ Trương.
Nó đến là để đòi nợ! Một ngày không