Năm nay tôi 28 tuổi, sau mấy năm yêu thương nồng thắm, ngày 28/5/2011, tôi cùng người bạn trai cùng dắt tay nhau bước vào lễ đường xây dựng hôn nhân.
Thời gian này phải nói là tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc ngập tràn.
Một ngày cuối tháng 8, tôi về nhà thăm mẹ.Tình cờ nghe mẹ kể, không biết là người nào, hằng đêm cứ độ 22h05 phút là ở dưới lầu réo gọi tên tôi! Tôi nghe xong đâm sợ vỉ thấy chuyện quá kỳ lạ, nên cứ vặn hỏi mẹ:– Có phải là mẹ nghe lầm hay bị ảo thính, ảo giác gì chăng?…Mẹ tôi khẳng định:– Tuyệt đối không có chuyện nghe lầm.
Hồi đầu mới nghe thì mẹ cho rằng vùng này có nhiều người tên Oanh và nghĩ chắc là người ta kêu trùng hợp, nên mẹ không để tâm.
Nhưng lâu dần thì mẹ phải để ý, vì thấy chuyện này cứ tái diễn, tính ra đã ba tháng nay rồi.Bây giờ tôi nhớ lại, thầm phục tính gan dạ của mẹ, vì trong suốt thời gian đó, tối nào trước 22 giờ bà cũng lên sân thượng đứng nhìn xuống, quan sát khắp chung quanh mong phát hiện ra ai là kẻ giở trò chơi ác?… bà đứng đợi rất lâu mà chẳng thấy gì, nhưng khi bà vào nhà thì âm thanh nữ nhân kia cứ đúng 22g05 phút là vang lên réo gọi tên tôi.Bất đắc dĩ mẹ phải đem chuyện này kể lại cho tôi nghe.
Lúc đó, tôi vừa lo vừa sợ… cũng cho rằng có thể là do bọn trộm cướp gian manh nào đó làm, chứ dưới bầu trời này sao lại có chuyện kỳ quái như thế được?Lòng đầy thắc mắc lo âu, e là sẽ có việc không hay xảy đến cho mẹ, tôi cũng muốn xác minh cho rõ thực, hư… nên quyết định tối đó ngủ lại nhà mẹ.Tôi nhìn chăm chăm vào cái đồng hồ treo trên tường, âm thanh tích-tắc tích-tắc đều đều vang lên, lòng tôi thấp thỏm không yên và bị kích động tột cùng.
Để giảm bớt lo âu, tôi và mẹ vừa chờ đợi vừa trò chuyện…Đúng 22g05 thì tai tôi nghe rõ ràng âm thanh ôn nhu của một nữ nhân đang réo gọi tên tôi, toàn thân tôi bỗng nổi gai ốc hết, mồ hôi tuôn đầm đìa.
Lúc này không hẹn mà tôi và mẹ đồng buột miệng nói một câu:– Nghe không hả?Đúng vậy! Rốt cuộc tôi phải tin điều kỳ quái kia là có thực! Té ra trên thế gian này còn có cái gọi là “Quỷ kêu cửa!”…Tôi vô cùng thắc mắc và cảm thấy khó hiểu, tâm tư sợ hãi, kinh hoảng cực kỳ! Nhưng cái giọng réo gọi kia tôi lại có cảm giác rất quen thuộc, thân thiết…Đêm đó tôi hoàn toàn mất ngủ, nói đúng hơn là “không dám ngủ”, vì quá sợ… Suốt đêm tôi cứ ngồi trên giường, không dám chợp mắt, sợ đến cực điểm.
Quả tình việc xảy ra này tôi chưa từng nghe ai kể qua.
Tôi bị cơn hoảng loạn vây khốn khiến tâm tư mệt nhừ.
Quá nửa đêm tôi có thiếp đi chút đỉnh và mơ thấy một nữ nhân gầy ốm, tóc ngắn, ôm một đống tiền to trước ngực, tôi định tiến lại gần, thì cô liền ném cho tôi tia nhìn đầy thù hận… Cứ thế, tôi chịu đựng đến trời sáng.
Tôi thực sự rất sợ, chẳng hiểu đây rốt cuộc là việc gì?Trời sáng, tôi đi tìm thầy, nhờ xem thử.
Họ không nhìn ra nguyên nhân, chỉ nói là “Dường như kẻ này đến đòi mạng”….
và dặn dò tôi buổi tối không nên để mẹ đi ra ngoài, nếu không sẽ nguy hiểm, chẳng bảo đảm an toàn.
Ngoài ra thầy bảo tôi về nhà dùng năm loại ngũ cốc ngăn nữ quỷ này.
Tôi làm y như thầy bày, nhưng không thấy công hiệu chi, vẫn còn nghe tiếng gọi.Lúc này đã gần Tết Trung thu, thầy nói đến Trung thu nếu như không nghe kêu tên nữa thì sau này sẽ không bị gọi nữa.
Nhưng âm thanh lạ đó vẫn kêu réo tên tôi mỗi đêm không ngừng, chẳng hiểu là chuyện gì?Chớp mắt đã mùng 9 tháng 8 âm lịch, còn vài ngày nữa thì đến Tết Trung thu.
Ruột tôi nóng như lửa, cứ sợ mẹ xảy ra chuyện không hay.
Cha tôi mất sớm, chỉ có hai mẹ con thủ thỉ, nương nhau mà sống.
Tôi xem mẫu thân như sinh mạng của mình, không có bà, tôi làm sao mà đối mặt với tháng ngày còn lại?Sáng đó, tôi liên tục gọi điện hỏi thăm xem có thầy nào đoán chuyện giỏi chăng, tôi rất muốn nữ quỷ này bỏ đi, hình như cô ta đối với tôi có mối hận vô cùng.
Được bạn bè nhiệt tình mách bảo, cho địa chỉ nhà các thầy chuyên gỡ rối.
Lúc này tôi rất hoang mang, thường tự vấn: “Không hiểu mình đã làm điều gì có lỗi, nếu quả có…” thì tôi chẳng biết phải làm sao đây?…Trong lúc rối ren, tôi bỗng sực nhớ, mấy năm trước mình từng ghé một nữ sĩ có tài giải đoán rất hay.
Thế là tôi quyết định đến nhà cô này.
Vì ghé cách đây đã lâu nên tôi không nhớ rõ về cô ta lắm.
Sau khi liên lạc qua điện thoại, cô hẹn tôi sau 11 giờ trưa hãy đi.
Thế là qua 11 giờ, tôi đúng hẹn tìm đến.Đến nơi tôi mới rõ cô này theo đạo Phật.
Trong nhà thông thoáng, sạch sẽ, có thờ một tôn tượng nhìn rất quen, nhưng tôi không nhận ra là vị nào.
Sau khi tôi trình bày chuyện mình, vị nữ sĩ kia (xin tạm gọi cô Lan) đã kể ra một giai thoại thề nguyền ngàn năm, giải mối nghi này cho tôi.Khi đó câu đầu tiên tôi hỏi là:– Mẹ tôi có bị nguy hiểm gì không? (Bởi tôi lo cho mẹ nhất).
Cô Lan đáp:– Không hề gì!Lúc này tôi mới yên lòng, thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô Lan định tâm một lúc rồi kể ra câu chuyện tiền kiếp của tôi.
Xin tóm tắt sơ lược như sau:“Đời thứ nhất thuộc triều Chu, chúng tôi vốn là vợ chồng, người (gọi tên tôi hằng đêm hiện thời) lúc đó mang thân nam, làm Tể tướng.
Tôi mang thân nữ, là thê thiếp.
Nhưng tôi lại giết chết phu quân, tạo thành nghiệt duyên oan trái đời thứ nhất.Đời thứ hai thuộc triều Đường, người kia là chủ, tôi là tớ.
Tôi lại nghe lời kẻ gian xúi giục, giết chết ông chủ.Cho tới đời hiện tại này thì y là quỷ, tìm đến đòi mạng tôi”.
Cô Lan còn ghi cho tôi bài thơ, hai câu cuối cùng rất có ý gẫm, như: “Lại gặp Bồ đề hộ cho an, giúp ta hóa giải oán cừu này”…Cô Lan hỏi tôi:– Có muốn hóa giải không?Tôi vội gật đầu.
Vâng lời cô, trong tâm tôi không khởi tạp niệm, chỉ nghĩ một điều: Nhất định sẽ thực hiện, làm tốt mọi yêu cầu.
Lúc đó cô kêu tôi quỳ trước tượng Bồ tát, tôi không ngăn được rơi nước mắt, chẳng biết vì sao mình cứ muốn khóc? Cô ra hạn cho tôi ba ngày, bắt tôi mỗi ngày phải niệm ba ngàn câu A Di Đà Phật và tụng hai bộ kinh sám hối, còn đưa tôi một quyển kinh “Quan Thế Âm Bồ tát Phổ Môn Phẩm” và “kinh Kim Cang”, hơn nữa còn vì tôi tụng chú, mặc dù tôi nghe không hiểu, nhưng lúc niệm danh A Di Đà Phật thì lệ tôi rơi đầm đìa, khóc nghẹn ngào…Sau đó, cô Lan bảo:– Yên tâm đi! Tối nay hắn sẽ không đến nữa đâu…Tôi lúc đó trong lòng bán tín bán nghi, tuy có thành tâm, nhưng lần đầu gặp việc như thế này, lòng đầy thắc mắc hoài nghi…Tôi rời nhà cô Lan quay về thì đã xế chiều, tôi và các bạn bè thân thuộc vừa ăn cơm vừa bàn về việc này.
Cô bạn đi cùng phát biểu:– Chẳng biết có hiệu quả gì chăng, nhưng dù sao tao cũng không tin!Ngay lúc cô bạn nói như vậy trong lòng tôi bỗng xuất hiện câu thơ: “Lại gặp Bồ đề hộ cho an… giúp ta hóa giải oán cừu này”…Tôi giải thích cho cô bạn nghe, nhưng mặt cô vẫn đầy nghi ngờ…Bất kể bạn tôi phê bình, ngăn chê thế nào, tôi vẫn giữ vững lập trường: “Đã hứa thì phải làm!”Ăn chiều xong tôi đến chỗ mẹ, kể hết mọi việc vừa rồi.
Mẹ cũng nghi ngờ, đầy thắc mắc, cho rằng việc này ngoài sức tưởng tượng, bà nói mình sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên gặp việc lạ như thế này.
Ai cũng không tin, ngay cả bản thân tôi cũng còn hoài nghi, nhưng tôi vẫn phải làm.
Vì mẹ, tôi buộc phải làm!Từ giã mẹ, tôi về với mái ấm của mình, ông xã rất lo cho tôi nhưng hoàn toàn chẳng tin được những việc kỳ cục như thế này.
Vì vậy anh không bàn nhiều về chuyện này.Tối đó mình tôi ở nhà, nhẩm đọc lại bài thơ cô Lan đã ghi, rồi nhớ đến những câu chuyện tiền kiếp xa xưa ghi trong đó, không kìm được lệ rơi tràn mặt.Tôi buồn bã vạn phần và thầm nghĩ rằng: “Sao mình có thể tạo tội lớn như thế chứ? Được mang thân người là rất khó, rất quý…vậy mà tôi lại nhẫn tâm giết họ tới hai lần, ra tay sao ác quá vậy?”…Thế là tôi lại khóc, thầm tự hỏi vì sao y không sớm điểm hóa cảnh tỉnh tôi? Tôi cảm thấy hết sức thống khổ, bèn mở cuốn kinh sám hối ra tụng mà lệ rơi đầm đìa.Sau đó tôi đến ở nhà mẹ 3 ngày.
Trên đường đi miệng tôi không ngừng niệm Phật! ở chỗ mẹ tôi lo tụng kinh sám hối.
Dù tâm tư căng thẳng cao độ, nhưng lúc ngồi trên giường tôi liên tục niệm Phật, chẳng biết vì sao lòng cứ muốn khóc.
Ngó lên nhìn đồng hồ thấy đã hơn 22g30.
Hôm nay đúng là không còn nghe tiếng réo gọi tên tôi nữa.
Quá nửa khuya tôi ngủ thiếp đi, trong mộng thấy cô gái kia nắm tay tôi tỏ vẻ vui mừng hớn hở, ánh mắt nhìn như muốn nói: “Làm rất tốt!”… Tôi trải qua một đêm bình an.Buổi sáng thức dậy, tâm tư tạm ổn, nhưng vẫn còn chút lo lắng.
Đến tối, thấy mẹ lăng xăng làm việc lòng tôi cảm thấy rất hoảng loạn và buồn, tôi chỉ muốn yên tĩnh nên bảo mẹ hãy ngừng tay làm việc để cùng niệm Phật với tôi.
Lúc này tôi phát hiện: Gió thổi từng cơn, rất lạnh.
Lạnh đến tôi nổi gai ốc, đổ mồ hôi khắp người, tôi hỏi:– Mẹ có mở cửa sổ ra không vậy?Bà đáp:– Không có!Tay tôi lạnh cóng, tôi cảm giác như khí âm đang lùa tới phủ khắp nơi, y đã đến