THẦN PHÚC LỘCCác bạn chẳng nên than oán là số mình không may! Bởi thực ra khi vừa bắt đầu kiếp người, có thể phúc báu số mệnh của chúng ta rất lớn, nghĩa là bạn vốn có thể đạt được, hưởng được rất nhiều phúc lộc tuyệt hảo, tối ưu… Nhưng chính do sự thiếu hiểu biết về nhân quả mà ta đã vô tình tàn phá phúc báu của mình (bằng những ý nghĩ, lời nói, hành vi thất đức).Chính ý nghĩ, lời nói, hành vi không tốt của ta đã chiêu vời và tạo ra vận số long đong bất như ý cho mình.
Bạn đừng vội cho lý luận này là mê tín! Cuộc sống quả thực có số mệnh, (dù số mệnh này do ta tạo ra và chính nó lại “đeo theo” trói lấy ta).
Nhưng “số mệnh vẫn có thể chuyển, tùy theo nghiệp tạo thiện ác của mình!”Những người sự nghiệp thành đạt, được đại phú quý đều tin vào lý này.
Sống mà thiếu trí tuệ thì rất dễ khốn khổ bần hàn.
Khi nghe tôi nói vậy, xin bạn đừng vội buông lời miệt thị, cho là “mê tín”, mà hãy chịu khó động não gẫm suy để hiểu cho rõ ngọn nguồn, hoặc hãy đích thân tự thí nghiệm thử xem sao (rồi hẵng đưa ra kết luận).Tôi xin thưa với bạn là, những cảm nhận thấy biết thuộc các giác quan con người vốn không đáng tin, bởi ta rất thường bị chúng lừa! Xin hãy nghĩ xem: Mắt người có thể nhìn được mấy phần trăm ánh sáng trong tổng số ánh sáng hiện hữu? Tai ta có thề nghe mấy phần âm thanh trong tổng số âm thanh hiện hữu? Mũi có thể ngửi được mấy phần trăm mùi trong thế giới? Lưỡi có thể nếm mấy phần trăm trong tổng loại vị? Ta có thể cảm xúc được vật, nhưng đạt được mấy phần trăm trong tổng số vạn vật?Chẳng lẽ, hễ những gì giác quan ta cảm nhận không đến, không thấu (nghĩa là nhìn, nghe, nếm, chạm sờ không tới)… thì cứ quả quyết là không có tồn tại ư?…1.
Thời còn trong quân ngũHồi đó tôi gia nhập đội quân Đo Lường 5802.
Khi ấy Phó đoàn trưởng là Ngụy Thanh Bình, tay cầm một xấp tiền, bảo tôi phải trả lời ngay là ông đang cầm bao nhiêu?Tôi đáp: Mười bốn xấp!Ngay chính ông cũng không biết rõ mình đang cầm bao nhiêu nên khi nghe tôi trả lời, ông bèn đếm thử và trợn tròn mắt ngạc nhiên, vì kết quả đúng y như vậy.
Việc này đã khiến cái đầu vô thần của ông mềm đi, từ đó ông qui y Phật giáo, phát tâm niệm Phật tụng kinh.Có một vị ăn nói cứng cỏi, đanh thép (tôi gọi là ông “miệng sắt”), vì ông hay nhạo báng, cười chê khi thấy mọi người tin việc dự đoán của tôi.
Một hôm ông đến chỗ tôi, nói huyên thuyên trên trời dưới đất một hồi rồi hỏi:– Anh có thể đoán xem đêm qua tôi đã làm gì hay không?Tôi đáp: Đánh mạt chược!Vị “miệng sắt” này ngây người một lúc, hầu như không dám tin “vì sao lại quá đúng như thế?” Ông bảo:– Đúng là tôi đánh mạt chược! Nhưng anh có thể đoán tôi thua, thắng bao nhiêu không?Đây là một thách thức lớn, mọi người đều nhìn chăm chăm vào tôi.Tôi đáp: Thua tám trăm tám chục đồng!Ông “miệng sắt” kêu to:– Đúng! Đúng! Đúng! Quả nhiên đoán giỏi như thần! Thật khiến người ta không dám tin… Trong thiên hạ sao lại có việc này chứ?Rồi ông “miệng sắt” kể:– Nguyên là tôi chỉ thua tám trăm đồng, thua rồi thì thôi, tôi đang sửa soạn về thì người bạn ngồi gần ngỏ ý cho tôi vay 80 đồng.
Tôi nghĩ thầm: “Mượn 80 đồng này, biết đâu có thề gỡ gạc được!”… Kết quả cũng thua luôn, vừa đúng 880 đồng.
Chuyện là như vậy đó!2.
Tiên tri là bịp bợmCó một thanh niên trẻ không tin việc tiên đoán, bị người nhà lôi đến chỗ tôi, anh ngồi thu lu trong một góc, căn bản là chẳng muốn hỏi gì.
Người nhà thúc giục, anh la to:Những kẻ bói toán tiên tri này nọ thảy đều là gạt người, hơi đâu mà tin bọn thuật sĩ giang hồ chuyên lừa gạt? Tất cả đều là hạng bịp bợm cả thôi!Tôi thản nhiên bảo anh:– Trong thế giới này có thật, có giả! Những hạng bịp lừa đúng là có rất nhiều.
Sao anh không chịu dùng trí tuệ, thử động não để phân biệt xem ai giả, ai thật… chứ hả?Anh đáp:– Tôi mặc kệ! Dù sao bạn cũng chỉ là kẻ lừa gạt mà thôi!Tôi bảo: Tôi biết rõ những việc của anh đấy!– Tôi không tin! – Anh ta thẳng thừng đáp.Tôi mỉm cười nói: Hôm qua anh bị té xe! Chân phải bị thương chảy máu.
Đúng không?Anh tròn mắt ngạc nhiên, nói:– Tôi chưa kể cho bất kỳ ai, ngay cả người thân cũng không hay, chỉ có mình tôi biết thôi.
Bạn làm sao mà rành vậy?Rồi anh vén quần lên chìa vết thương cho mọi người xem.
Chân phải anh quả nhiên bị thương, máu đã khô.Những chuyện tiên đoán linh nghiệm tính ra có rất nhiều.
Nhưng cũng có nhiều chuyện không linh.
Vì sao lại không linh? Xin hãy nghe tôi kể:3.
Quan lớn họ ĐặngCó một quan lớn họ Đặng muốn ra ứng cử Bộ trưởng.
Còn có ba người nữa (họ Triệu, Trần, Lương) cùng tranh chức này…Ông Đặng hỏi tôi:– Ta có thể đắc cử Bộ trưởng được không?Tôi đáp:– Có thể!Được khoảng nửa năm, vị đắc cử chức Bộ trưởng không phải họ Đặng, mà là họ Trần, ông Đặng nổi giận, tìm đến chất vấn tôi, trách vì sao ban đầu nói là ông có thể làm Bộ trưởng nhưng tại sao nay lại không đúng?– Anh bói toán kiểu gì thế? Căn bản là có linh hay không hả? Chẳng phải là đang lừa người hay sao? Anh giải thích xem? ông họ Đặng cáu kỉnh nói.Tôi đỏ mặt tía tai, không đáp được lời nào.Ông Đặng lại hỏi:– Chẳng phải anh từng tiên đoán là tôi… “được” hay sao? Thế này là thế nào?Tôi đành đáp:– Thực sự là lúc trước tôi nghe “Thần Phúc Lộc” xác nhận vậy, ông ta bảo sao thì tôi truyền đạt y như thế!…– “Thần Phúc Lộc” ư? Vậy “Thần Phúc Lộc” ở đâu?– “Thần Phúc Lộc” là vô hình! ông chuyên coi về phúc lộc của con người! Tôi thấy và giao tiếp được, nhưng ông thì không thể.,.– Đúng là nói linh tinh nhảm nhí!Ông Đặng vừa miệt thị vừa lộ vẻ bất mãn cực độ.Ngay lúc tôi bị người chất vấn mắng như thế, bạn có thể tưởng tượng ra “thảm cảnh” này: Khi đó tôi cực kỳ lúng túng, hoàn toàn mất tinh thần, chỉ biết im lặng ngó lên không, kêu trời một mình…Nhưng bỗng một luồng sáng chiếu vào mắt tôi, “Thần Phúc Lộc” đã xuất hiện, ông nhìn tôi mỉm cười dịu dàng, viết ra một chữ “DÂM”.
Cuối chữ dâm còn ghi ngày, tháng phạm lỗi rất rõ…Tôi liền bảo họ Đặng:– Thất cử là do ông phạm giới dâm!Ông Đặng đáp:– Không có!– Đúng ngày… tháng… đó mà!Ông Đặng quả quyết:– Không có thực mà!Tôi ngẩn người, rõ ràng “Thần Phúc Lộc” đã viết chữ “DÂM” còn ghi rõ mồn một ngày, tháng phạm lỗi, chỉ thị hết sức rõ ràng, sao lại không có được? Tôi chẳng tin, bèn bảo:– Ổng nghĩ kỹ lại xem!?Ông Đặng ngẫm nghĩ, bấm tay tính toán ngày tháng một hồi, cuối cùng vẫn đáp:– Không có mà!Lúc này Thần Phúc Lộc bèn giải thích cho tôi hiểu: “Đặng đúng vào ngày tháng đó, đã nhìn trộm cô láng giềng tắm”…Tôi nghe Thần Phúc Lộc kể tội “rình xem khuê nữ tắm”, trong bụng mắc cười quá mà không dám cười.
Tôi bảo Đặng:– Chẳng phải lỗi tư thông, hành lạc… mà là nhìn trộm… cô láng giềng tắm!Ông Đặng vừa nghe, ngây người một lúc, không nói năng gì, sau đó xẻn lẻn cúi đầu bỏ đi!Theo tôi được biết, tình huống ông Đặng phạm lỗi là thế này: “Đúng ra là ông Đặng đáng được làm Bộ trưởng, nhưng khoảng mấy tháng trước, có một cô gái dời đến ở cạnh nhà ông Đặng.
Cô này trông rất xinh đẹp, cao ráo mỹ miều.
Ông Đặng thấy vậy đề ý, dòm hoài.
Nhà ông Đặng có cửa sổ đối diện với nhà tắm của cô gái.
Ngày, tháng, đó… cô láng giềng vào nhà tắm, quên kéo rèm che cửa sổ nên bị ông Đặng thấy được… ông bèn đi lấy ống nhòm, cầm lên ngắm cô từ đầu tới chân, từ chân tới đầu… lòng cực kỳ hưng phấn, miệng cứ hít hà suýt soa, luôn lẩm bẩm, ước ao: Giá như mà được cùng em này qua đêm một lần thì đúng là không uổng phí cuộc đời! Khi đó ông Đặng mắt nhìn, tâm tưởng, lòng khởi đầy niệm tà…Thần Phúc Lộc nói: Mặc dù ông Đặng chưa có hành vi cấu thành tội với cô láng giềng, nhưng lỡ như thấy cô ấy tắm, là người đàng hoàng thì phải lo mà tránh đi.
Đằng này chẳng những ông Đặng không tránh mà còn cầm kính viễn vọng lên nhìn, săm soi tỉ mỉ từ đầu tới chân, không những mắt động, tâm động, mà ý dâm phát khởi mạnh… tuy không dẫn đến hành vi tư thông cùng người nhưng cũng bị xem như phạm giới dâm! Vì vậy mà bị mất lộc vị! Hãy nhắn ông ta: cần phải tô bồi đức hạnh, tu sửa khoảng sáu năm nữa, mới có thể ra làm Bộ trưởng…4.
Ngài Trung tướngLần nọ, Trung tướng Lữ cố[10] đến tìm tôi, nói:– Liên Sư phụ, nghe thầy tiên đoán rất tài, nên hôm nay tôi đến thỉnh ý… Tôi nhớ hồi đó, cha mẹ tôi có đi hỏi Diệp sư phụ (cũng là vua thần toán, nổi danh tiên tri không hề sai), nhờ xem vận mệnh cho tôi.Ông Diệp nói tôi 18 tuổi đậu thủ khoa toàn quốc, sau đó đi lính được tuyển vào Viện Nghiên cứu, 27 tuổi thì lấy được bằng tiến sĩ rồi đi Mỹ ba năm, lấy thêm được cái bằng tiến sĩ khác nữa.
Đến 53 tuổi thì tôi thăng quan, làm Thượng tướng.Lữ Cố kể thêm:– Vị họ Diệp này, không như các thầy khác, ai muốn ông bói vận mệnh cho, phải trả giá rất cao, lại còn phải xếp hàng, hẹn trước, nếu tùy tiện đến đại thì ông không thèm xem đâu! Mà người nào mệnh nhỏ ông cũng không xem! ông Diệp coi cho tôi vô cùng chuẩn xác! Đúng là năm 18 tôi chiếm giải thủ khoa toàn quốc, còn như đoán năm 27 tôi lấy bằng tiến sĩ, thì bị sai một chút, (vì phải hai năm sau, tới 29 tuổi tôi mới lấy bằng tiến sĩ).
Còn vụ tiên tri tôi qua Mỹ ba năm, lấy bằng tiến sĩ khác nữa thì đúng phóc! Nhưng ông ta nói tôi 53 tuổi thăng quan làm Thượng tướng, lại bị sai! Vì hiện nay tôi đã 56 tuổi mà vẫn còn làm Trung tướng, chưa chạm đến chức Thượng tướng được.
Vậy nên, tôi muốn nhờ Liên sư phụ xem giùm, vì lý do nào mà tôi chưa thăng lên Thượng tướng?Tôi dùng phương thức bói quẻ xem cho Lữ Cố.
Tôi bắt ấn và niệm chú xong thì Thần Phúc Lộc như vì sao nhỏ hiện ra, lớn dần và tỏa hào quang sáng chói… Tôi liền hỏi số mệnh cả đời ông Lữ.
Thần Phúc Lộc đáp y chang như thầy Diệp đã đoán.Tôi thắc mắc:– Nhưng vì sao ông Lữ lấy bằng tiến sĩ bị chậm mất hai năm?Thần Phúc Lộc giải thích:– Lẽ ra ông Lữ có thể lấy bằng đúng như tiên đoán, nhưng hồi tuổi trẻ đó, ông ta sau một chầu nhậu thì cùng bạn bè dẫn nhau đến kỹ viện mua vui, nghe bạn bè đốc xúi, ông cũng muốn chứng tỏ mình là tay dũng cảm, chịu chơi, nên đã ngủ với gái thanh lâu.
Vì lỗi này mà công danh bị chậm lại hai năm!Tôi hỏi:– Vì sao như thế?Thần Phúc Lộc nói:– “Đừng đến gặp kỹ nữ thanh lâu, đừng tựa cổng giai nhân bán sắc”.
Phải biết quân tử luôn yêu quý thân mình, luôn gìn giữ đức hạnh mình sáng trong như ngọc nên rất sợ, rất kỵ mấy cái chuyện bậy bạ này! ông Lữ do không hiểu biết, nên cam đọa lạc, tự làm cho phẩm hạnh mình bị tỳ vết, khiến đời bị nhiễm ô.
Bởi cách sống sai lầm nên ông bị phá tài hại thân, tình dục sa đà không những gây nhiễm bệnh lậu, mà còn chiêu họa lớn…Thần Phúc Lộc còn giải thích thêm:– Lấy bằng chậm hai năm, chỉ là trừng phạt nhỏ.
Bị nhiễm bệnh độc ắt phải chết.
Lãnh bằng tiến sĩ rồi tiến sĩ nữa… nhưng sau này sẽ thành tiến… tử!Tôi thụt luỡi hết nói năng.
Lại hỏi Thần Phúc Lộc:– Lữ Cố đúng ra 53 tuổi thăng làm Thượng tướng, nhưng vì sao đến giờ đã 56 tuổi, vẫn còn làm Trung tướng, ông ta chưa được thăng quan là do đâu?Thần Phúc Lộc im lặng viết ra hai chữ: MẠC THƯ.Tôi ngơ ngác hỏi:– Mạc Thư? – Là ý gì vậy?Thần Phúc Lộc đáp:– Là tên người!– Người này có liên hệ với ông Lữ ư?– Tất nhiên!Thần Phúc Lộc nói:– Số mệnh Lữ cố vốn rất tốt, ông là bậc kỳ tài trong thế gian, văn võ kiêm ưu.
Nhưng đáng tiếc thời trai trẻ phạm lỗi ngủ với kỹ nữ đã khiến công danh bị chậm lại hai năm, đây chỉ là trừng phạt nhỏ thôi! Sau thời trung niên, ông lại không biết hối lỗi sửa đổi, lại khởi tâm tà, ưa nam sắc: sinh tâm đồng tính luyến ái cùng một nam nhân tên Mạc Thư.
Người này tuấn tú tài hoa, khôi ngô phong nhã, là thuộc hạ dưới quyền ông! Lữ Cố ở chung với Mạc Thư tính đến nay đã tám năm.
Phạm lỗi này, hắn còn giữ được chức quan Trung tướng là may lắm rồi, há có thể mơ làm Thượng tướng được ư? Hắn chỉ biết ham cầu lộc vị cho mình, hoàn toàn chẳng hiểu rõ nghiệt chướng mình đang tạo! Phải biết là người có phúc nhiều mà phạm dâm tà thì bị giảm quyền(quyền lực, quyền hành), lộc, còn người phúc ít không có lộc, quyền để giảm thì bị giảm thọ…Tôi hỏi:– Thế… tương lai Lữ Cố ra sao?– Sẽ ứng vào con cháu hắn!– Như vậy nghĩa là sao?– Bị tuyệt tự, chết yểu! Thần Phúc Lộc đáp.– Nhưng ai làm nấy chịu, vì sao con cháu phải gánh?– Đây là đồng nghiệp chiêu cảm.
Cha tích phúc cũng bồi thêm cho mình và con mà!Tôi nghe xong rất kinh hãi.Trước tiên tôi chỉ kể cho Lữ cố nghe lý do vì sao ông lấy bằng bị chậm hai năm.Lữ Cố nói:– Có việc này.
Hồi trẻ chơi với bạn bè, bị họ rủ rê, nên cùng đi mua vui.
Không ngờ bị chiêu hậu quả xấu như vậy, đúng là ngoài sức tưởng tượng!Tôi lại giải thích vì sao ông không thể làm Thượng tướng.
Tôi viết lý do bằng hai chữ “Mạc Thư”.
Ông vừa xem qua, liền cúi đầu im lặng, không nói gì.Tôi hỏi:– Có việc này chăng?Ông gật đầu đáp:– Có!Rồi Lữ Cố đứng dậy bảo tôi:– Liên Sinh, ông quả là vua tiên tri, đoán việc như thần! Cuối cùng thì tôi cũng minh bạch, số mệnh con người tuy được định sẵn, nhưng có thể biến đổi! Biến tới đổi lui, tất cả đều do tâm tạo ra thôi!– Nói rất hay! Hy vọng là ông tự hiểu, từ nay lo sửa mình cho tốt để tránh không bị quả báo xấu!Lúc Lữ Cố đi, tôi đưa ông một tờ giấy ghi mấy câu nhắc nhở:Phu thê nam nữ ở chungĐó là đúng lẽ – chẳng dung sai lầm!Hạnh tà chiêu hại sâu thâm…Ta người đều tổn, mất luôn lộc quyềnTử tôn bị tuyệt – đã phiềnTiền tài táng thất, muôn niên kho sầuDừng chân tỉnh giác mau mauTránh cho con trẻ lâm vào nạn taiLàm người nên sống thẳng ngayBáo ứng nhân quả không sai, rõ ràng!Sau đó không bao lâu thì đứa con trai duy nhất của Lữ cố bị xe tông chết.
Phần ông cũng bị thảm nạn, đúng là tuyệt tự như đã đoán!5.
Giám đốc Viên MậuViên Mậu là giám đốc một xưởng kim loại, hồi xưa khi ông đến hỏi số mệnh, Thần Phúc Lộc đáp:– Mười lăm năm sau ông sẽ thành đại phú thương.Kết quả, hơn mười năm sau, Viên Mậu làm ăn thua lỗ phải đóng cửa, do vay vốn quá nhiều, nợ nần chồng chất, ông phải bôn đào ra nước ngoài trốn nợ.
Từ đó lưu vong sống tha hương, chẳng thề trở về nước.Viên Mậu ở nước ngoài rất gian khổ, ông buôn bán nhỏ, thu nhập rất ít, phải xin làm thợ xây dựng, vốn từng là giám đốc hãng xưởng, nay phải bò lên tuột xuống trên mái nhà người ta, do không giỏi tay nghề, nên bị đuổi việc.
Viên Mậu bèn xin làm công trong nhà bếp, sống tạm qua ngày.Sau đó Viên Mậu hay tin tôi đã định cư nơi hải ngoại, bèn đi theo xe hàng đến tìm tôi.
Ông ở trên xe hàng lắc lư suốt ba ngày hai đêm mới tới chỗ tôi.Buổi sáng gặp ông, tôi giật nẩy mình.
Viên