Mẹ tôi vốn là một phụ nữ rất xinh đẹp, hồi nhỏ tôi cũng là một bé gái thông minh lanh lợi khả ái, nhưng do không hiểu báo ứng nhân quả, không được giáo dục tốt và chưa thấm nhuần Phật pháp, nên ngay từ 6 tuổi tôi đã nhiễm phải thói xấu thủ dâm, ác tật huân quen, một ngày phải giải quyết hai lần, lúc thực hiện cảm thấy vô cùng thích thú và lòng chưa đầy ý tà.Thời tiểu học thành tích xem như tạm ổn, nhưng tôi phải nỗ lực nhiều mới có được điểm cao.
May là tôi có trí nhớ tốt nên cũng được xếp vào Ban Tinh Anh (nhóm tinh hoa, anh tài).
Song dù tôi có dự vào hàng ngũ này, thì cũng chẳng được đãi ngộ tốt, không được giáo sư yêu, gặp nhiều duyên xấu, việc học không phát, còn chịu nhiều áp lực khó kham.11 tuổi dậy thì, nhưng làn da non nớt trên mặt tôi nổi đầy mụn giống như đậu mùa, do trường kỳ thủ dâm khiến tôi bị hủy dung, tâm lý hầu như bị “nam hóa”, tướng mạo nhìn giống như “bà đàn ông” (nam bà) khi đi trên đường, mỗi khi thiên hạ dòm họ không phân rõ tôi là nam hay nữ, thêm phần tôi nói năng rổn rảng, ngôn hạnh cử chỉ giống như nam nhân, dung nhan trông quái lạ, khó coi nên lúc đi đường thường bị người chỉ trỏ, cười nhạo sau lưng mà không hề hay biết.Những khi nhìn thấy các bạn trang lứa có tướng mạo thanh tú, tôi rất thèm cải biến dung nhan mình xinh đẹp, tất nhiên là lực bất tòng tâm, bởi dù tôi có cố ăn mặc thật đẹp, thật sang đúng theo model thời thượng nhưng vẫn cứ xấu xí, khó coi.Thời trung học, tôi rất ưa xem văn hóa đồi trụy và đĩa đen nên càng kích thích tâm tà bộc khởi, tạo dịp cho thói thủ dâm càng bành trướng mạnh, hễ đã phát là khó tự khống chế.Tôi thường đợi người nhà ngủ hết rồi mới lén mở đĩa sex ra xem, tức nhiên là dâm tâm theo đó bùng phát, lại phải tìm cách giải quyết.
Cuộc sống tà dâm đem lại vận rủi cho tôi liên tục, tôi dám xác quyết và chắc chắn điều này, vì đã có kinh nghiệm, bằng chứng hẳn hoi.Thời trung học, tôi quen biết và giao du toàn những kẻ có tâm dâm nặng, cái này không trách ai được, chỉ có thể nói là đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu vì vậy mà cả ngày chúng tôi toàn xổ ngôn tình, dâm ngữ, thốt toàn lời tục tĩu, thấp hèn.Mà mỗi khi nghe đám bạn xấu nói tục, kể thuật các câu chuyện chứa đầy nội dung dâm ô thì tôi cảm thấy hết sức thích thú.
Nhưng may nhờ gia đình tôi thuộc hàng phong kiến bảo thủ, lễ giáo khó khăn, nên tôi không dám buông thả tìm nếm quả cấm hay vượt rào cùng người, đây chính là điều may mắn duy nhất trong cuộc sống bất hạnh của tôi.Người có dâm tâm nặng thì âm khí thịnh, lòng chứa đầy tà trược u tối, do vậy mà dần dần tôi biến thành kẻ xấc láo, ngang ngược, sống theo kiểu mục hạ vô nhân không xem ai ra gì, không biết tôn trọng người lớn và có tính kiêu ngạo cực kỳ, hễ phát ngôn là nói toàn lời chua cay, khắc nghiệt.
Ở trong trường tôi hay chọc tức giáo sư, về nhà thì cự cãi cha mẹ, nghĩa là tôi gieo toàn hạt giống bất thiện, xấu ác.Tôi phải cố gắng rất nhiều mới đậu đại học, nhưng chẳng dám lưu tâm đến sự nghiệp tương lai chi, không biết nắm bắt cơ hội tốt.
Suốt thời gian hoàng kim của tuổi thanh xuân, cả ngày tôi toàn mơ mộng hão, đắm chìm trong thủ dâm, giao du luôn thay đổi bạn.
Có thể nói, tôi để thời đại học trôi qua trong uổng phí.
Lúc đó tôi đi học thường xuyên cảm thấy bị áp lực, vào phòng thi hay quay cóp bài, có lần bị bắt gặp, suýt nữa thì hỏng việc.Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đi làm, nhưng công tác bị thay đổi luôn, thường lãnh lương thấp hơn người khác, hay bị đồng nghiệp cư xử xấu, tệ… chỗ chỗ đều gặp khó khăn, khiến tôi hầu như suy sụp.Dù cuộc sống rơi vào thống khổ như địa ngục, tôi vẫn chưa biết thức tỉnh, cứ một bề ngu muội bám vào thủ dâm để tìm vui, còn cho rằng hành vi này sẽ giúp tôi xả stress, giải tỏa áp lực như đa số các bài viết trên mạng khuyến khích.
Nhưng kết quả tôi thu được chẳng khả quan mà chỉ khiến tôi ngày càng sa lầy, chìm xuống vực sâu, khó thể ngoi lên.
Tướng mạo của tôi càng lúc càng thô tục khó coi, thậm chí bị người chê: “Nhìn tôi giống như… yêu tinh”.Tôi làm nhân viên công chức, song hay bị chèn ép, bị cấp trên đãi ngộ không tốt, luôn gặp chuyện hao tài.
Tôi cũng ráng làm việc cho qua ngày, nhưng thường gặp khó khăn, trở ngại.
Đi đâu cũng đụng phải người xấu hay kẻ tiểu nhân.
Lúc tổng kết cuối năm thì luôn bị đánh giá năng lực thấp, dù tôi làm việc gian lao nhưng chưa bao giờ được khen thưởng hay đề bạt.Tôi mang hình dáng “bà đàn ông” thô tục đến hai mươi mấy tuổi, nếm đủ khổ sở chưa cay về tình duyên lại càng bạc phần, xui xẻo.Gần 30 tuổi rồi mà tôi chưa nếm được mùi vị ái tình thơ mộng, chưa bao giờ nếm qua cảm giác được nam nhân yêu chiều đối xử chân tình là như thế nào.
Mỗi khi nhìn thấy bạn bè có cặp có đôi, riêng mình đi về thui thủi, đơn thân chiếc bóng, trong lòng tôi buồn không kể xiết.
Chứng kiến cảnh các bạn gái được người yêu cưng chiều, còn mình thì sống trong cô lẻ, tinh thần càng bị đả kích khó kham.Từ nhỏ đến lớn, dẫu tôi có gặp tình duyên chi thì cũng giống như bọt nước tan mau, lại còn gặp toàn bọn nam nhân xấu nết vì họ đối với tôi vô cùng tệ, toàn là hạng đa dục, không thực lòng, dù có ngọt ngào thì cũng chỉ là giả dối trên đầu môi, họ khiến tôi càng thêm thất vọng, chuốc lắm sầu muộn khổ tâm.
Có thể vì vậy mà tôi bị chứng thần kinh suy nhược, ký ức ngày càng sa sút, đối với cuộc sống càng lúc càng chán nản.
Cả ngày tôi ru rú trong nhà không thiết làm gì, gần ba mươi tuổi, nhưng cuộc sống tôi vẫn ôm một bụng chứa đầy ý dâm, nên tôi hay tự thỏa dục, còn cho đây là thú tiêu