Trước giải phóng, nơi thị trấn bà ngoại tôi cư ngụ, có một cô họ Vương.
Chồng đã mất sớm, chỉ còn cô nhi quả phụ nương nhau mà sống, nếm trải nhiều cơ cực gian nan, cư dân quanh đó thường giúp đỡ cho họ.Sau khi giải phóng rồi, nhà Vương quả phụ được xếp vào loại bần hàn, lý lịch tốt, con trai được nhận vào làm cho nhà nước, địa vị thăng cao… rồi chàng cưới vợ, bà có dâu, cuộc sống họ thay đổi cực tốt.Vương bần phụ bây giờ là thân phận quyền quý, là mẹ của con trai có chức vụ cao, nhưng bà lại thuộc hạng tiểu nhân hễ đắc thế nhất thời thì đâm ra hống hách, coi người chẳng ra chi, bà sống theo kiểu “mục hạ vô nhân” thẳng thừng ngoảnh mặt quay lưng với láng giềng xưa kia đã hết lòng giúp đỡ mẹ con bà, trong mắt bà hiện thời chỉ có cán bộ và công xã, đối với láng giềng chung quanh bà rẻ rúng coi khinh, thấy ai cũng chướng mắt.Do bà không biết tạo phúc tích đức nên chẳng bao lâu thì con trai lăn ra chết, nàng dâu cũng vội vàng cải giá, vì vợ chồng họ trước đây không có con… bỏ bà ở lại một mình, sống tiếp tháng ngày cô khổ linh đình.Lúc hơn 70 thì bà mắc bệnh, nằm liệt trên giường.
Có ông A là láng giềng, cho bà thức ăn.
Bà không còn thái độ kiêu ngạo như ngày trước, biến thành lễ phép nhũn nhặn.Bà chết rồi, ngay cả quan tài cũng không có, láng giềng dùng chiếu đắp cho, vùi thân bà xuống đất.
Xem như chuỗi ngày cuối đời của bà kết thúc trong thê thảm, lạnh lẽo.Nhưng đúng ra chẳng phải bà nghèo tới không quan tài chôn, người tạo ra thảm cảnh