Ba tôi kể: Vào thời đất nước đang lửa bỏng dầu sôi, ông là một sinh viên.
Lúc đó có hai đảng phái chống đối nhau, đảng A ném bom vào trường khiến người bị thương vong rất nhiều.Nhưng ngay đêm trước khi xảy ra thảm họa, ba tôi tình cờ nhìn thấy một con dơi đang bị đuối nước trong ao, đồng lòng xót thương, ông liền đi kiếm cây sào thả xuống cho dơi bám vào, đu lên mà được toàn mạng sống.Sáng hôm sau thì đại họa bùng phát, ba tôi tận mắt chứng kiến các sinh viên quanh mình bị bom dội: Lớp chết, lớp bị thương… Một bạn học của ông bị vỡ đầu, não văng tứ phía ngay trước mắt ông.Ba tôi may mắn được bình an không sao, tất nhiên ông có thể tự mình trốn thoát, nhưng nhìn thấy các bạn học đang bị thương, nên ông không nỡ bỏ mặc, tự nguyện ở lại, lớn tiếng kêu gọi mọi người cùng hợp sức cứu thương, do vậy mà cuối cùng ông cũng bị đảng khủng bố bắt.
Họ nhốt ông suốt gần một tuần không cho ăn uống.
Đến ngày thứ sáu, ông thừa lúc ban canh gác sơ ý, từ lầu ba ông nhảy qua cây cột điện cách đó gần hai mét, tụt xuống đất thoát thân.Ba tôi kể lại chuyện này với vẻ hờ hững bình thản như chuyện của người ta.
Song tôi khó mà