Quý Hạo bước vào văn phòng ngồi xuống, cô thư ký trẻ đẹp bưng một tách trà xanh thơm phức, hắn chưa kịp uống thì một người đàn ông trung niên bụng phệ đã đẩy cửa xông vào.
“Lại uống rượu nữa à? Khi nào anh mới chịu tỉnh táo một ngày? Ở công ty này tôi không cần anh giúp, anh đừng gây chuyện nữa, anh muốn cấm sóng ai đấy? Ai cho anh cái quyền đó? Tán không được người ta thì cấm sóng, không biết vô liêm sỉ là gì à? Có biết thẹn không! Danh tiếng Thiên Địa gần đây ngày càng kém, anh cứ gây rắc mãi cho tôi! Quý Hạo, nể tình ba mẹ anh không có ở đây, tôi đã bao dung cho anh hết mức, nhưng anh không chịu lớn không biết suy nghĩ như vậy, thì cút về nhà cho tôi!”
Quý Phát Vân là bác cả của Quý Hạo, tình huống thực tế không kém như ông ta nói, ông ta cũng gặp dịp thì chơi nuôi người tình đều đã làm, nhưng ông ta có chừng mực hơn ”thiết lập của Quý Hạo” dù sao công ty này cho ông ta chén cơm, nếu ông ta không quan tâm công ty này thì lấy đâu ra tiền tiêu sài.
Quý Hạo nhìn Quý Phát Vân, chỉ cười không nói.
Tất nhiên hắn sẽ không rời khỏi công ty này, đây là cơ sở để hắn xoay người, cũng là mấu chốt để hắn và Nguyễn Minh Trì có thể kéo lên quan hệ, há có thể để người khác chỉ vào mũi mắng chửi?
Nhưng hắn không vui.
Ma quỷ không vui sẽ có người xui xẻo.
Trong lòng Quý Hạo đã có quyết định, sớm muộn gì hắn cũng sẽ là người làm chủ công ty.
“Để tôi về nhà? Khó làm được lắm, làm phó chủ tịch công ty điện ảnh tốt bao nhiêu, một đống trai gái xinh tươi mơn mởn nhìn tôi chằm chằm, nếu tôi bỏ rồi thì họ còn thèm nhìn tôi nữa à?” Quý Hạo cười, xé bỏ tất cả thể diện giả vờ lúc trước, nói thẳng với Quý Phát Vân: “Ông ăn thịt mà ngay cả một ngụm canh cũng không cho tôi à.
”
Quý Phát Vân nghe Quý Hạo nói vậy, sửng sốt một chút, huyết áp tăng vọt.
Chỉ vào Quý Hạo trừng mắt: “Quý Hạo, tôi là bác của anh, anh còn dở cái thái độ đó với tôi thì tôi thay ba mẹ anh dạy dỗ anh.
”
“Ba mẹ tôi đã chết một năm trước, bác muốn làm ba mẹ tôi, để đi chết à?”
Quý Phát Vân nghe vậy thì hít thở không thông, tuy trước đây Quý Hạo không học vấn không nghề nghiệp, nhưng ít ra vẫn còn sợ ông ta, hôm nay chẳng những cãi lại, con cay độc đến mức nguyền rủa ông ta chết?
Quý Phát Vân nhìn trái nhìn phải, tức giận vọt tới sau cửa, cầm gậy đánh gôn lao tới, vung gậy trong tay, định vung về phía Quý Hạo.
Thoạt nhìn khí thế kinh người, nhưng thật ra không dám đánh thật, cũng không phải con ruột của mình, còn nắm một nửa cổ phần công ty, nếu ông ta đả thương người thì không biết xử lí sao với bên ngoài.
Nhưng dạy dỗ là muốn dạy dỗ thật, hôm nay không dạy thì ngày mai lật trời!
Quý Hạo ung dung ngồi ở trên ghế tổng giám đốc, tầm mắt đảo qua nhân viên đang thập thò bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ nhân chứng vật chứng đều có, chẳng khác gì đưa gối đầu khi buồn ngủ, chả cần hắn tính toàn đã có thể độc chiếm quyền hành.
Tốt nhỉ.
Nghĩ tới đây, Quý Hạo hốt hoảng đứng dậy khỏi ghế chủ tọa, né tránh lùi về phía sau, đồng thời đá quả bóng gôn dưới chân mình về phía trước, vừa khéo quả bóng lăn xuống dưới chân Quý Phát Vân, khi Quý Phát Vân xông lên thì giẫm lên nó, cơ thể mất thăng bằng ngã về phía trước, “rầm” một tiếng, đầu đập vào cạnh bàn, lập tức không có động tĩnh gì.
Ông ta hôn mê, tay vẫn nắm chặt cây gậy đánh golf, nhưng cây gậy lại rơi nhầm chỗ, đập vào chiếc laptop trên bàn của Quý Hạo, màn hình vỡ tan tành.
Quý Hạo lo lắng kêu lên: “Bác cả!”
Hắn tiến lên phía trước đỡ người: “Mau tới! Gọi xe cứu thương!”
…
Quý Phát Vân nhập viện, Quý Hạo để lại người đàn ông đó cho bác gái vội vã chạy tới chăm sóc, còn hắn chạy về công ty.
Vừa rồi, thư ký gọi điện thoại tới cho hắn, nói tác giả nguyên tác đã đến công ty, đột nhiên đổi ý hối hận về mức giá mà mình đã chốt trước đó, nói rằng có một công ty khác đã ra giá cao hơn cho anh ta, nếu họ không tăng giá, anh ta sẽ không ký hợp đồng.
Quý Hạo nghe xong bèn nói: “Gửi cho tôi tài liệu điện tử về cuốn tiểu thuyết chúng ta muốn ký.
”
“Hả?” Thư ký không ngờ công ty đã đàm phán dự án này rất lâu, mà Quý Hạo còn không biết tác phẩm đó là gì, trong lòng không khỏi khinh thường, sau đó lễ phép đồng ý.
Khi Quý Hào bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện, tài liệu điện tử đã được gửi vào hộp thư của hắn, hắn quả quyết từ bỏ việc mình lái xe, mà chặn lại một chiếc taxi, ngồi ở ghế sau.
Quay lại mất hai mươi phút, toàn bộ quá trình Quý Hạo cụp mắt nhìn màn hình điện thoại di động, ngón tay vẫn liên tục lướt trên màn hình, ánh sáng từ điện thoại chiếu vào mắt hắn, giống như một dòng mã màu xanh lục đang chảy xuôi, đâu chỉ là đọc nhanh gió, tốc độ đọc này quả thực là chớp mắt ngàn chữ.
Khoảng cách chỉ còn một nửa, Quý Hạo để điện thoại xuống, trong lòng đã có ý định.
Sau khi vào công ty, nhân viên lễ tân đứng dậy cung kính gọi hắn, thư ký Trương nghe thấy tiếng bèn vội vàng đi ra.
Thư ký Trương là một phụ nữ trưởng thành thông minh, tuy bề ngoài rất bình thường nhưng lại là một trong số ít nhân viên có tài năng thực sự trong công ty này, khi thấy Quý Hạo xuất hiện, thật ra cô còn có hơi do dự.
Mọi người đều biết vị phó tổng này chưa bao giờ quan tâm đ ến công việc, mà chỉ biết ăn chơi đàng đi3m, nếu không phải sếp Quý hôn mê bất tỉnh, tác giả sắp ký hợp đồng tăng giá quá đột ngột, thì cô thực sự sẽ không gọi sếp phó này.
“Phó Quý, bên này.
” Cô dẫn đường, đưa Quý Hạo đến một phòng khách khác với mức độ riêng tư cao, trong đó đang ngồi một thanh niên mập mạp đeo kính đang ngồi bèn giới thiệu: “Đây là Thiên Lộ Tinh.
”
Thiên Lộ Tinh là bút danh, có tác dụng hơn tên thật.
Người thanh niên hơi mập đẩy kính trên sống mũi, nhíu mày: “Sếp Quý đâu?”
“Đây cũng là sếp Quý của chúng tôi.
”
“Không phải người này, là sếp Quý đã gặp tôi.
”
“Sếp Quý nằm viện, thực sự hôm nay không đến được, ông ấy rất coi trọng việc mua bản quyền này, nếu ông ấy có thể tới được, nhất định sẽ tới.
”
Thiên Lộ Tinh nhìn Quý Hạo, ánh mắt rất không khách khí có niềm kiêu ngạo vì thành danh khi còn trẻ, nói: “Chào cậu, tôi chỉ muốn biết, việc này cậu có thể quyết định được không?”
“Có thể.
”
Thiên Lộ Tinh nói: “Được, vậy tôi nói thẳng, công