Thứ hai đi làm, Quý Phát Vân ngồi xe lăn đến công ty, khi nghe tin dự án của mình bị tan tành mây khói, nhất thời tức giận đến nhồi máu não, lại ngồi xe cứu thương đi.
Một buổi sáng nhốn nháo kết thúc, thư ký Trương bị gọi vào phòng làm việc của phó Quý trước bữa trưa, phó Quý đưa cho cô một tài liệu, bảo cô xem qua trong bữa trưa.
Thư ký Trương biết đây là tác phẩm phó Quý tìm tới, ít nhiều gì cô vẫn có chút chờ mong, nhưng một bữa cơm trưa có thể nhìn ra cái gì?
Tiểu sử, đề cương, dàn ý chi tiết chương, sau đó đến cốt lõi của truyện, vừa xem đã hiểu ngay.
Đây là một hình thức gửi bản thảo phim truyền hình vô cùng tiêu chuẩn, mấy năm nay thư ký Trương cũng xem rất nhiều, nhưng chưa từng có một bản thảo nào chuyển thể chỉn chu hơn bản này, tiết tấu nhanh, nhân vật đặc sắc, hơn nữa lập ý lành mạnh tích cực phù hợp chính sách quốc gia, vừa xem qua bản thảo, trong đầu thư ký Trương cũng đã hiện ra hình ảnh sau khi sản phẩm đã hoàn thành.
Thế nên cô không đợi đến giờ nghỉ trưa kết thúc mà đã đến cửa phòng làm việc của Quý Hạo, nói: “Phó Quý, tôi đã đọc rồi, quả thật rất xuất sắc, nhưng tôi cũng có một câu hỏi muốn hỏi cậu, ai cũng biết tiên hiệp được nhiều người xem nhất, đây là một bộ phim hướng tới thi đấu về game, cậu có chắc thị thiếu sau khi quay xong không?”
Quý Hạo tựa vào ghế tổng giám đốc cười với cô: “Tôi không chắc, nghiên cứu thị trường là công việc của bộ phận tiếp thị, nhưng từ góc độ tính toán chi phí, chúng ta không thua nếu quay phim theo hướng thi đấu.”
Nghe thấy những lời này, thư ký Trương lập tức hít thở không thông.
Đúng vậy, kinh phí quay phim truyền hình hiện đại rất thấp, cho dù thị trường không tốt, họ còn có cơ hội xoay chuyển tình thế, nếu nhất định phải học công ty lớn quay phim tiên hiệp hợp thị thiếu, thành công đương nhiên là lãi to, nếu thất bại thì sao? Cô đã bước vào tuổi trung niên, hiếm khi gặp được một công ty có cảm giác thuộc về và thành tựu, thực sự không muốn trở thành một phụ nữ thất nghiệp ở độ tuổi này.
Quý Hạo vạch ra phương hướng, thư ký Trương bắt đầu điều động các bộ phận, chờ khi công ty đi vào quỹ đạo, Quý Hạo biết, rốt cuộc mình có thể đi gặp Nguyễn Minh Trì.
Hắn không quên mục đích cuối cùng khi đến thế giới này, những nỗ lực của hắn cho đến nay đều là để có quyền lên tiếng thực sự và tạo ra một môi trường phát triển lành mạnh cho Nguyễn Minh Trì.
Bây giờ, đã đến lúc hắn đi đón cậu.
…
Mấy ngày nay Nguyễn Minh Trì sống không bằng chết.
Công ty quản lý cho cậu thời gian ba ngày, cậu kiên quyết không thỏa hiệp, đến ngày thứ tư, người quản lý dẫn theo bảo vệ trong công ty gõ cửa nhà cậu, bảo cậu chọn giữa lời xin lỗi với sếp Quý hoặc khoản bồi thường vi phạm hợp đồng 500.000.
Vừa khéo đêm qua, mẹ cậu lại gọi tới đòi tiền, giống như cậu ở thành phố kiếm được nhiều lắm nhưng mỗi tháng chỉ đưa cho bà ấy ít như vậy, giọng điệu chắc mẩm cậu là đồ bất hiếu giấu của riêng khiến cậu tổn thương từ trong ra ngoài.
Nguyễn Minh Trì nhìn người quản lý bức ép tới cửa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nếu có thể, cậu không muốn chọn cái nào hết, chỉ muốn nhảy từ trên mái nhà xuống.
Nhưng cuối cùng, Nguyễn Minh Trì vẫn lựa chọn nhận lỗi với sếp Quý.
Phí bồi thường vi phạm hợp đồng gi3t chết cậu cũng không lấy ra được.
Người quản lý lại cho cậu thời gian một tuần, cậu biết đây là giới hạn cuối cùng, hai ngày đầu tiên vẫn cầm điện thoại di động do dự, ngày thứ ba thứ tư lại đi tới cửa chính dưới lầu “phim và truyền hình Thiên Địa” dự định tạo ra sự trùng hợp, kết quả mãi đến ngày thứ sáu kiểu tình cờ bất ngờ như vậy cũng không xảy ra.
Thời hạn cuối cùng giống như lưỡi hái của tử thần từng bước tới gần, cuối cùng vào giữa trưa ngày thứ bảy, Nguyễn Minh Trì uống hết nửa chai rượu, ỷ vào rượu mà to gan bấm số điện thoại đối với cậu như cánh cổng địa ngục kia.
“Alo?” Một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai như một bản độc tấu cello: “Ai đấy?”
Lỗ tai Nguyễn Minh Trì tê dại, sau đó toàn thân nổi da gà, cậu cảm thấy mình vừa căng thẳng vừa ghê tởm, hệt như có vô số dòi bọ đang bò lổm ngổm trên người.
Há miệng mấy lần, cuối cùng cũng lên tiếng: “Là tôi, Nguyễn Minh Trì, xin hỏi Quý Hạo khi nào rảnh, tôi, ừm, tôi muốn gặp anh một lần.”
Nói xong câu cuối cùng, Nguyễn Minh Trì chỉ cảm thấy nỗi đau xót dâng lên trong lòng, gần như có thể tưởng tượng ra nụ cười kiêu ngạo đắc ý của Quý Hạo, có lẽ đã coi cậu là người trèo cao hám lợi, thậm chí có thể cho rằng những việc trước đây cậu làm đều là thủ đoạn vờ tha để bắt thật.
Nhưng sau mấy giây im lặng, đối phương mới nói: “Gần đây tôi rất bận, không có thời gian.”
Nguyễn Minh Trì nghĩ thế nào cũng không ngờ Quý Hạo lại từ chối mình, hơn nữa giọng điệu xa cách lạnh lùng.
Sau khi cậu ngây ra một lúc, đột nhiên vui vẻ nghĩ, chẳng lẽ sau khi bị cậu từ chối hết lần này đến lần khác, cuối cùng Quý Hạo cũng không còn hứng thú với cậu và thay đổi mục tiêu.
Ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện, Nguyễn Minh Trì chỉ cảm thấy trước mắt thoáng chốc sáng ngời, lúc lên tiếng âm thanh cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều: “Sếp Quý, anh đừng vội cúp máy, tôi gọi điện thoại để xin lỗi, vì lần trước không lễ phép nên xin lỗi.”
Người đàn ông bên kia điện thoại “ừ” một tiếng, sau đó thản nhiên nói: “Tôi cũng sai, vậy thôi nhé.”
“Vậy anh có thể tha thứ cho tôi không?” Nguyễn Minh Trì sợ đối phương cúp điện thoại, vội vàng mở miệng chặn trước.
“Sau đó?” Người đàn ông hỏi ngược lại.
Nguyễn Minh Trì không nói nên lời.
Tiếng của người đàn ông biến mất chừng ba giây, ngay khi Nguyễn Minh Trì lo lắng đối phương vẫn còn ghi thù, thì nghe thấy đối phương nói: “Nếu cậu gọi cho tôi vì suất diễn, chúng tôi mở cửa làm ăn, người có năng lực thì đi thử vai.
Lần sau đừng gọi trực tiếp cho tôi.”
Nói xong câu đó, người đàn ông cúp điện thoại ngay.
Nguyễn Minh Trì ngẩn người cầm điện thoại, cảm giác say rượu dữ dội, khó mà suy nghĩ, cậu tựa vào sô pha trong phòng khách ngồi yên thật lâu, đột nhiên cúi đầu “ọe” một tiếng rồi phun ra.
Đậu Đậu ở bên cạnh sủa “gâu gâu” ghét bỏ,